Gunsan - Chuyến đi cuối năm 2021
Xin chào, mình là Lỗ Hữu Đức Anh.
Chào các cậu, Lỗ đây. Một gã mơ đã và đang kể chuyện về những chuyến đi bằng chất thơ của mình, có người biết mình từ lâu và có cả những bạn mới biết đến mình gần đây.
Nay mình lại ngồi kể về chuyến đi của mình, nhưng khác với những lần trước. Vì đây là một trong những chuyến đi cuối cùng của mình ở Hàn Quốc, không biết thời gian mình còn lại ở xứ Kim Chi này là bao nhiêu, nhưng chắc không còn nhiều vì còn phụ thuộc vào tình hình dịch bệnh. Vậy nên mình dành thời gian còn lại để đi đến những nơi mình muốn tới, gặp gỡ những người mình muốn gặp ở đây, và cùng nhau lưu lại những khoảnh khắc để sau này gặp lại sẽ có thứ để nhắc lại.
Và Gunsan là điểm tới lần này của mình, bạn đồng hành lần này của mình không chỉ có người em trai quen thuộc là Turbo, còn có cả Tuấn-người bạn mới quen khi mình chuyển tới Seoul sống.
Cả Turbo và Tuấn khá đắn đo về chuyến đi này, nên ban đầu còn do dự chưa chốt kèo cho tới buổi tối ngày 29.12.21
Vì nếu ai biết tới hai địa điểm này, thì đều biết thời gian đẹp nhất ở đây là khi tuyết rơi. Nhưng hơn năm nay, dự báo của Naver không còn chuẩn nữa, nên dù trời báo tuyết thì khi đến nơi không khí của mùa hạ bao trùm nơi đây.
Không có cảm giác là cơn tuyết lớn sắp rơi xuống, nếu các cậu từng đọc những chuyến đi ở Jeju của mình. Thì biết thời tiết ở đây trong ngày chia làm hai thái cực, còn ở Gunsan ngày hôm đó chia làm 4 thái cực luôn phiên nhau. Sau một chặng đường dài thì chúng mình cũng đến hòn đảo Sinsido, đoạn đường đi từ thành phố Gunsan ra đảo thì đi qua một con cầu bắc qua biển. Sương mù bất chợt từ đâu bao quanh cây cầu này, cảm giác như đang từ vùng này dịch chuyển qua vùng khác vậy.
Nếu thời tiết trong thành phố đang nắng đẹp, thì sau khi đi qua cây cầu này thời tiết bên đảo Sinsido trở nên mù mịt. Giống như tiến vào một “không gian” khác vậy.
Tuyết bắt đầu rơi, và chúng mình hí hửng để leo lên phía trên mỏm núi mà được một anh người Hàn mình quen chỉ cho để có góc chụp tốt nhất.
Lên đến đỉnh thì còn hơn 4 tiếng mới tới giờ hoàng đạo để chụp, thì trong quãng thời gian đó thời tiết nơi đây thay đổi liên tục.
Nắng, mưa, mưa đá, tuyết và gió cứ thế thay đổi nhau không theo quy luật nào cả. Và bọn mình cứ thế trùm chăn thổ cẩm của mình và nép vào nhau để khỏi lạnh.
Sau khi chụp xong thì chúng mình xuống chân núi để trở về khách sạn, vì đây là ngoài đảo. Nên tuyến xe bus ở đây khá thưa, thường là cách 1 tiếng mới có một chuyến.
Về nhà ai cũng mệt lả vì lạnh, trong khi mọi người ngủ thì thi thoảng mình dậy trong đêm để ngó ra cửa sổ xem thời tiết ngày mai như nào.
Vũ trụ như nghe lời ước của mình, thì điểm thứ hai thời tiết trở nên thuận lợi. Mọi thứ hoàn hảo khi cả nhóm tới đây ngắm bình minh, những tia nắng ấm xuyên qua từng nhánh cây trông thật đẹp. Và bọn mình tận hưởng cái ấm ở cánh đồng lúa mạch này một cách trọn vẹn trước khi lên tàu trở về miền Bắc.
Chuyến về balo của ai cũng nặng thêm một chút, bởi vì chúng mình có thêm kỉ niệm với nhau.
Mình biết rằng mọi người đi là vì mình, vì biết thời gian chẳng còn bao lâu. Chứ thời tiết như trên ứng dụng báo thì cũng không đủ sức thuyết phục để đi.
Cảm ơn những người bạn đồng hành của mình, giờ thì nghỉ ngơi và chuẩn bị cho chuyến đi kế tiếp nhé, để có thêm kỉ niệm với nhau.
#yêubếp #Esheepkitchenfamily #Travel #Korea
Bạn cần đăng nhập để thực hiện bình luận.
Nếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây