Gửi Tim Thương Mến
"𝐕Ề 𝐂𝐇Ơ𝐈 𝐂𝐎𝐍 𝐍𝐇𝐄́, 𝐁Ố 𝐍𝐇Ớ 𝐂𝐎𝐍!"
"- Thịt gà mà ăn đi con, cứ nằm ườn thế nhỡ sau nhà vợ có gà, về định nhờ bố vợ thịt à?
+ Thì con ôm con gà thịt sẵn mang theo là được!"
Nếu giờ con mà về nhà được, kiểu gì hai bố con lại thế này bố nhỉ. Với bố thứ ngon nhất vẫn là gà mẹ nuôi, con cái đi xa về là nhất định phải có. Con thì vừa lười vừa sao cũng được. Vậy mà chỉ ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy con gà bố thịt để sẵn trên góc bếp từ lúc nào.
Con nhớ ngày xưa bố hay uống rượu lắm. Mỗi lần say với đồng nghiệp về là nằm trên giường mặt đỏ tía tai, miệng phì phò, chân đạp thành giường, trông sợ vô cùng. Có lần mẹ đi học xa, lúc say bố bắt hai anh em đi tìm mẹ về. Con chỉ dám đứng quanh quẩn bên gốc táo dại chỗ bãi cỏ cạnh nhà. Lúc ấy con cũng nhớ mẹ, mà biết tìm ở đâu? Đã thế bố còn cục tính nữa, hễ sai là bị ăn đòn. Bố còn nhớ đàn vịt béo mẫm mẹ nuôi không? Mẹ thì chăm từng chút một, bố ở nhà đuổi mỗi con nó chạy một ngả, bực mình bố cầm cây sào khua què mất 2 con. Mẹ giận cả tháng, từ đó nhà mình chẳng có thêm con vịt nào.
Vậy mà chẳng hiểu sao con càng lớn, bố lại càng hiền, rồi còn hay dỗi nữa. Con cái đi đâu cũng lo lắng, hỏi đi hỏi lại có tiền chưa? Có thiếu thốn gì không? Có lần con gặp chuyện buồn về cả tháng quanh quẩn ở nhà, chẳng ai nhận ra. Vậy mà bữa nào ăn xong bố cũng ngồi lại hỏi con có chuyện gì à? Sao nhiều lúc bố thấy con hay nhìn vô định vào một chỗ? Hỏi nhiều tới mức con phát gắt lên thì bố dỗi. Hai người ruột thịt ngồi cạnh nhau, nhưng là cả một khoảng cách giữa hai thế hệ, thật khó để trút hết những gì đang giấu trong lòng, bố nhỉ. Con gắt và ít nói như vậy đâu phải là con không thương.
Năm đó bố bị mạch vành, bác sĩ nói đơn giản nên con rất yên tâm. Vậy mà lúc nhìn bố đưa vào phòng phẫu thuật, con đã gần rơi nước mắt. Lúc ấy con chợt nhận ra, con cần bố biết nhường nào.
Con chẳng thể quên hình ảnh bố đứng chờ con những ngày sau lên Hà Nội tái khám. Một tay cầm hồ sơ bệnh án, một tay xách hộp thịt gà mẹ nấu mang cho con. Nhìn từ xa đã thấy nhói trong lòng. Vậy nên tới giờ mỗi lần ăn thịt gà con vẫn quen đựng vào hộp chứ chẳng cần bày ra đĩa.
Con cũng luôn nhớ dòng tin nhắn năm ấy bố gửi khiến con đang làm việc phải tủm tỉm cười: "2.9 về chơi con nhé, bố nhớ con!"
Hay thật bố nhỉ, có những dòng chữ giữ nguyên ngần ấy năm cảm xúc, có những món đâu chỉ là để ăn, nó là cả một giá trị kí ức, một giá trị gia đình. Nó theo con người ta từ nhỏ tới lớn, từ khi nghèo khó tới lúc đủ đầy. Để sau này lỡ có để mất đi điều gì, nó nhắc con từng có một ai đó, đã luôn để dành những gì họ cho là ngon nhất, và vẫn đợi con về.
#ThửTháchMùaHè #Hạnhphúclà
#YêuBếp #EsheepKitchen
Bạn cần đăng nhập để thực hiện bình luận.
Nếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây