#GửiTimThươngMếnNHỮNG CON ĐƯỜNG ÊM ĐỀM SAU LƯNG BỐ.Gửi người đàn ông luôn thầm lặng

#GửiTimThươngMến

NHỮNG CON ĐƯỜNG ÊM ĐỀM SAU LƯNG BỐ.

Gửi người đàn ông luôn thầm lặng trong cuộc đời con!

Bước ra khỏi cánh cửa phòng thi đại học, bố từ quán nước bên đường tất tả chạy đến, câu đầu tiên bố hỏi không phải là “làm được bài không?”, mà là “đói không con?”. Không có áp lực nào đè lên tim con gái sau những ngày thi căng thẳng, mệt mỏi nơi ngưỡng cửa đại học. Trên suốt đoạn đường đèo con gái về, bố vẫn im lặng như những ngày miệt mài đèo con gái đi học, đi thi.

23 tuổi, bố đèo con gái đi phỏng vấn ở một toà soạn báo. Lúc con gái trở ra, bố ngồi bên quán nước ven đường nhìn thấy con liền đưa tay lên vẫy vẫy, vội vàng trả tiền nước rồi chạy sang. Vẫn là câu hỏi như năm nào, không phải là “có đạt không con?”, mà là “có đói không con?”.

25 tuổi, bố tiễn con gái về nhà chồng. Lúc phát biểu, bố bật khóc như trẻ con.

27 tuổi, bố vẫn đưa đón con gái đi làm mỗi khi con gái thay đổi công việc vì con gái mắc bệnh “mù đường”.

29 tuổi, bố lại tất tả đèo con gái đi làm hồ sơ du học.

Đường về sau lưng bố qua mỗi tuổi đời luôn êm đềm không một áp lực nào, dù con gái vẫn là đứa cá tính nổi loạn nhất trong nhà, không chịu sống một cuộc đời bằng phẳng. Ngày tiễn con gái ra sân bay, bố vỗ lên vai con gái, run run chẳng nói gì. Khi con lên xe, nhìn về phía sau thấy bố đang khóc. Người đàn ông trải qua nhiều sống chết, chẳng sợ gì trong đời nhưng hay khóc như con nít.

Ngày còn bé, con gái là đứa trẻ rất kén ăn. Bố thường lang thang sang tận bãi giữa sông Hồng hái rau muối, rau sam… về cho mẹ nấu canh rau tập tàng vì bát canh rau ngọt lịm tình yêu thương ấy lúc nào cũng dỗ ăn được con gái. Bố thích đọc văn thơ, hay sáng tác thơ gửi báo. Những buổi trưa hè oi ả, bố thường nằm lẩy Kiều. Tuổi thơ của con vang vọng mãi những câu Kiều, những bản tình ca Pháp ngọt ngào, những bài hát nhiều triết lý cuộc đời của Trịnh qua giọng ca Khánh Ly trên chiếc đài casette cũ. Có lẽ vậy mà con thích viết, thích đọc sách và nghe nhạc Trịnh. Bạn bè vẫn thường trêu con như “bà già” vì hay hoài niệm và thích những thứ xưa cũ, thích lặng lẽ một mình, thơ thẩn nghĩ về cuộc đời. Nếu như mẹ là hình mẫu cho con yêu bếp, yêu gia đình thì bố là người đã cho con một tâm hồn yêu nghệ thuật. Bố đã không hỏi con về những kết quả mà con đạt được là thành công hay thất bại, mà điều bố đợi chờ có lẽ chỉ là những thứ con làm có giúp con hạnh phúc hay không. Những con đường mà con chọn đi trong những năm tháng qua không bằng phẳng nhưng êm đềm ở sau lưng bố.

Chiều nay, Nhật Bản mưa rơi, con gái ngồi chép thơ, bỗng nhớ về tập thơ ngày bé của bố bị con gái đem ra nhóm bếp chơi trò nấu cơm mà bật cười, nước mắt lại rơi.

Có những ngày trong căn nhà
Vắng lặng
Ước được trở về ngôi nhà có cánh cổng màu xanh
Có vòng tay cha mẹ an lành
Có căn bếp bốn mùa đỏ lửa
Bữa cơm nào cũng rộn tiếng cười vang
Có những ngày niềm vui bỏ đi hoang
Lặng im nghe mưa rớt bên hiên nhà
Nằm thao thức, nhớ mẹ
Rồi khóc…

Thì hãy trở về
Ngôi nhà có mẹ có cha
Có ông bà và những người thân thuộc
Nơi máu mủ sẽ còn chảy suốt
Cả trăm năm cũng chẳng biết thay lòng…

Thì hãy trở về
Ngôi nhà có cánh cổng rêu phong
Nơi kỷ niệm tạc vào từng ô gạch
Của tuổi thơ em đi trốn, chị tìm…

Trở về đi,
Dẫu thế nào với mẹ và với cha
Ta vẫn chỉ là đứa trẻ của những bước chân tập đi
Bất cẩn rồi vấp ngã lần đầu…
Trở về đi,
Dẫu thế nào, gia đình mình vẫn đợi
Ngay cả khi những người dưng đã ngoảnh mặt đi rồi…

Cảm ơn người đàn ông đã luôn thầm lặng đưa con qua những con đường không có thành công nào vang dội - để bố có thể tự hào về con gái nhưng đã giúp con luôn tìm thấy bình yên riêng trong tâm hồn. Bài thơ “Trở về” này con đã viết ra khi nhớ về những con đường êm đềm sau lưng bố trong những năm tháng bố miệt mài đưa đón con đi học, đi làm. Dù con có lớn thêm bao nhiêu tuổi đời, con vẫn là con gái rượu ở sau lưng bố.

[P/S: Bài thơ trở về với thông điệp: Có một nơi luôn đón bước chân bạn trở về dù cả thế giới có ngoảnh mặt, đó là nhà. Có một người luôn yêu thương bạn vô điều kiện, đó là mẹ. Có một người luôn chở che cho bạn âm thầm, đó là cha. Tuổi xuân là để hoài niệm. Tình cảm là để lãng quên. Thế gian mọi sự vô thường chỉ tình thân là bất biến, trường tồn mà thôi. Nên các bạn ạ, hãy tận hưởng những giây phút bình yên ngắn ngủi ấy bên gia đình, hãy về nhà nhiều hơn để ăn những bữa cơm mẹ nấu, ngồi với cha nghe những tâm sự cuộc đời bên chén trà chát đắng để đừng bao giờ quên - khi tuyệt vọng nhất: Nhà là nơi ra đi để trở về!]

#hạnhphúclà #thửtháchmùahè #thửtháchtháng7 #YeuBep #YêuBếp #EsheepKitchen

#GửiTimThươngMếnNHỮNG CON ĐƯỜNG ÊM ĐỀM SAU LƯNG BỐ.Gửi người đàn ông luôn thầm lặng

#GửiTimThươngMếnNHỮNG CON ĐƯỜNG ÊM ĐỀM SAU LƯNG BỐ.Gửi người đàn ông luôn thầm lặng

#GửiTimThươngMếnNHỮNG CON ĐƯỜNG ÊM ĐỀM SAU LƯNG BỐ.Gửi người đàn ông luôn thầm lặng

#GửiTimThươngMếnNHỮNG CON ĐƯỜNG ÊM ĐỀM SAU LƯNG BỐ.Gửi người đàn ông luôn thầm lặng

#GửiTimThươngMếnNHỮNG CON ĐƯỜNG ÊM ĐỀM SAU LƯNG BỐ.Gửi người đàn ông luôn thầm lặng

#GửiTimThươngMếnNHỮNG CON ĐƯỜNG ÊM ĐỀM SAU LƯNG BỐ.Gửi người đàn ông luôn thầm lặng

#GửiTimThươngMếnNHỮNG CON ĐƯỜNG ÊM ĐỀM SAU LƯNG BỐ.Gửi người đàn ông luôn thầm lặng