#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếp

MẶT TRỜI ẤM ÁP
Lòng ta sao quên bóng người
Mẹ thân yêu tình thương sáng ngời
Từ bao năm mẹ thao thức, những mong con chóng nên người
Mẹ hay dắt con đi qua làng
Và âu yếm choàng cho chiếc khăn màu nắng vàng
Màu khăn ấy làm con nhớ những năm xưa còn niên thiếu..
Mở bài hát lên nghe, thấy nhớ thương mẹ da diết.
Mẹ mình là con gái duy nhất trong 4 anh em, tuy là con gái một nhưng ông bà ngoại nghiêm khắc nên mẹ cũng chẳng được chiều chuộng gì hơn các anh em, vì thế mẹ luôn khiêm nhường và giản dị. Mẹ mình khi trẻ rất xinh, vầng trán cao và gương mặt tròn trịa phúc hậu. Hồi nhỏ mẹ mình học giỏi, đặc biệt là môn Văn, từng là hạt nhân đội tuyển học sinh giỏi văn của tỉnh và còn có bài in trong sách văn mẫu hồi đó. Ông ngoại mình rất nghiêm khắc và gia trưởng, nên mọi mệnh lệnh của ông các con chỉ biết răm rắp thi hành. Ông không muốn con gái học sâu về văn, sợ con khổ, vì thế khi thi đại học mẹ mình quay ngoắt sang học khối A và thi sư phạm toán. Dù vậy thì với sự thông minh và chăm chỉ, mẹ mình vẫn trở thành một giáo viên giỏi của môn toán. Tốt nghiệp đại học, mẹ mình về thị xã quê hương dạy học và rồi kết hôn với bố mình, sinh ra mình.
Năm mình 8 tuổi, bố mình được điều chuyển công tác vào thành phố Hồ Chí Minh và quyết định đưa cả mẹ con mình theo. Bỏ lại đằng sau gia đình, anh em bạn bè và một công việc ổn định, từ một thì xã nhỏ tỉnh lẻ ở miền bắc, mẹ mình đi đến một thành phố xa lạ ở phương nam, không người thân bạn bè, đến cả ngọn gió cũng xa lạ. Mấy năm đầu tiên mẹ mình không thể tìm được một công việc ở SG, vì thời đó ngành giáo dục vẫn còn nặng biên chế và chưa nhiều trường dân lập như bây giờ. Để san sẻ gánh nặng kinh tế với bố và khuây khỏa những lúc bố đi làm mình đi học, mẹ ra chợ Bến Thành nhận len ở các tiệm áo len về đan thuê. Mẹ mình đan rất khéo, 4-5 ngày là xong một cái áo khoác len dày dặn và đẹp. Ngày đó mình cũng được phân công đan 2 miếng len hình chữ nhật để làm túi, và đến giờ tay nghề đan của mình cũng chỉ đến thế 🙃. Mẹ mình từng nói, mỗi người phụ nữ nên học một nghề tay chân, để khi khó khăn bất ngờ có thể tự nuôi mình và nuôi con. Ba năm trôi qua bên rổ len như thế, mẹ ngậm ngùi từ bỏ ước mơ nghề giáo, theo sự giới thiệu của một người họ hàng vào làm ở một công ty du lịch, làm quen với tour tuyến, hộ chiếu, khách hàng… Dù là công việc gì, mẹ mình cũng làm với 200% sức lực và tâm huyết, tìm hiểu cặn kẽ nên lúc nào cũng được tin cậy giao cho làm những lĩnh vực mới mở rộng của công ty. Sau du lịch là đến xuất khẩu lao động, kinh doanh xăng dầu…
Sau gần 20 năm bỏ nghề (mẹ mình vẫn đùa là mất dạy 😁 ) tưởng rằng sẽ chẳng còn cơ hội đứng trên bục giảng, bỗng năm 2010 một cô bạn thân của mẹ mình đang công tác tại một trường cấp 3 dân lập ngỏ lời đề nghị mẹ mình về dạy cùng. Sau bao trăn trở, lo lắng, mẹ mình quyết định đón nhận cơ hội này. Cho đến bây giờ, mình vẫn vô cùng biết ơn cô bạn của mẹ - người mà mình vẫn coi như người mẹ thứ 2 về việc này. Hạnh phúc biết bao khi mẹ lại được mặc áo dài đứng trên bục giảng. Mẹ mình có biệt tài thu phục những học sinh cá biệt, có những lớp quậy phá không thầy cô nào chịu được, khi mẹ mình làm chủ nhiệm một thời gian bỗng ngoan như em bé, gọi mẹ bằng cái tên thân thương là mama và chuyện gì cũng tìm cô để xin lời khuyên. Bí quyết của mẹ chẳng có gì cao siêu, chỉ là “coi chúng nó cũng như con mình ở nhà” , trẻ con đứa nào chẳng vụng dại và mình người lớn mà đi chấp chúng sao… Mẹ mình thương và hết lòng với học sinh, các em đi thi tốt nghiệp, mẹ dậy từ sớm đến tận trường nơi chúng thi, chỉ để động viên tinh thần đứa nọ, xem đứa nào còn điều gì muốn hỏi hay nhắc đứa kia đem đủ bút thước máy tính. Có những lớp dù đã tốt nghiệp 5-7 năm rồi vẫn đều đặn 20/11 hàng năm hẹn hò nhau đến nhà mình, đem đồ ăn thức uống đến liên hoan và không cho cô làm gì cả, cô cứ ngồi đó để tụi con.
Mọi chuyện lẽ ra cứ nên nhẹ nhàng bình yên như thế, còn 1 năm nữa thôi mẹ mình sẽ nghỉ hưu, sẽ là bà giáo già về hưu sống vui vầy cùng con cháu. Vậy mà, số phận trêu ngươi cứ thử thách gia đình mình, một ngày tháng 7 năm 2015, mình nhận được tin mẹ bị ung thư. Mọi người chắc ai cũng biết ung thư là gì và kết cục của nó sẽ như thế nào rồi. Mình khóc như mưa như gió, gục ngã vì sợ hãi, vì cảm giác bất lực đến cùng cực. Ấy vậy mà mẹ mình lại chưa để ai thấy một giọt nước mắt nào của mẹ. Sau ca mổ cắt khối u là đến điều trị bằng hóa chất, mình ở xa, em mình còn nhỏ, bố mẹ mình cùng nhau đi qua từng đợt hóa trị đến rạc người.
Mình nhớ tình cờ đọc được trên mạng 1 câu nhân dịp 20/10, “Đã bao lâu rồi bạn chưa chạm vào mái tóc của mẹ?”. Lần gần nhất mình chạm vào mái tóc mẹ mình, là khi cầm kéo và tông-đơ cắt hết những sợi tóc lơ thơ còn sót lại sau những đợt hoá trị rút cạn cả sinh lực. Cái cảm giác ấy, thật là khó diễn tả...
Từ đó, mẹ mình làm quen với chiếc mũ trùm đầu. Mỗi lần gọi video call về cho con trai nói chuyện với bà mà phải đợi lâu lâu là biết rằng bà đang vội vàng đội mũ vì lo thằng cháu ngoại sợ cái đầu trọc của mình. Nhưng ngược lại, nó chẳng những không sợ mà còn suốt ngày xoa đầu bà rồi trêu “Bà ngoại đầu trọc ”. Đến bây giờ tóc mẹ vẫn lơ thơ, nhưng mẹ mình đã có bộ tóc mới dài mượt mềm lắm. Em gái mình đã cắt phăng mái tóc óng ả dài đến ngang eo của nó, để làm thành một bộ tóc cho mẹ.
Sau những đợt truyền hóa chất, sức khỏe của mẹ ổn định dần. Mẹ mình nghỉ hưu và bắt đầu lên kế hoạch đi du lịch. Mẹ đi khắp nơi, khi đi cùng bạn bè đồng nghiệp cũ, khi đi cùng gia đình. Khó có thể liệt kê được hết những nơi mẹ mình đã từng đi trong vòng 4-5 năm qua, từ mũi Cà Mau đến địa đầu Lũng Cú, Tây Bắc Đông Bắc đến miền trung nắng gió. Mẹ đã được đi đến những nơi mẹ từng mơ ước, ấp ủ như: nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn, nghĩa trang liệt sĩ Đường 9, ngã ba Đồng Lộc, thành cổ Quảng Trị, cột cờ Lũng Cú, mũi Cà Mau, mũi Trà Cổ… Mẹ luôn đi với tâm thế của một người tìm hiểu và khám phá, vì thế mẹ luôn hiểu rõ thông tin của nơi mình sắp đến, vị trí địa lý đến lịch sử, sản vật. Đi chơi với mẹ mình rất thích, có khi nhờ tài ngoại giao của mẹ mà cả đoàn còn được đi thêm những điểm hay ho ngoài lịch trình. Sau mỗi chuyến đi là facebook lại rộn ràng với những bài viết cặn kẽ chi tiết về những nơi mình vừa đi qua. Mẹ mình còn viết bài gửi đăng tạp chí, gửi đến dự các cuộc thi viết trên báo và cũng đều đặn có giải, khi giải to lúc giải nhỏ, phần thưởng từ cuộc thi này sẽ là kinh phí cho chuyến đi tiếp theo. Cứ như vậy, bằng nghị lực và ý chí vững vàng, mẹ mình vực dậy tinh thần của cả gia đình và lan tỏa cả sự lạc quan cho mọi người xung quanh. Bạn bè thấy mẹ vui vẻ cũng vui theo, ngừoi thân thấy mẹ lạc quan cũng yên lòng. Mẹ chắt chiu niềm vui trong những điều giản dị: bình hoa đẹp, món ăn ngon, chiếc khăn áo xinh xắn vừa vặn mà người nhận trân trọng nâng niu... Mình không thể quên hình ảnh mẹ mình và một bác cũng là bệnh nhân ở giường bên cạnh, một người chẳng còn sợi tóc nào và một người mái tóc cũng chỉ còn lơ thơ ngồi cùng nhau hát lên bài hát “Cuộc đời vẫn đẹp sao”, họ đều khát khao với cuộc sống như thế cơ mà…
Ngoài đi du lịch, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa những lần nhập viện, buồn chân buồn tay mẹ mình lại quay lại với việc đan lát, giờ là để tặng cho người thân, bạn bè… Mẹ đan áo, đan khăn, đan thú bông… Những chiếc áo mẹ đan ai cũng phải trầm trồ ngạc nhiên vì những mũi kim đều tăm tắp như dệt, kiểu dáng xinh xắn độc đáo và cũng rất “bắt trend”.
Với mình, mẹ vừa là mẹ, vừa như một người thầy dạy mình mọi điều trong cuộc sống, vừa như một người bạn để mình có thể nằm gối đầu lên chân mẹ mà tâm sự kể lể đủ thứ chuyện trên đời. Có những lúc mình cảm thấy mình như là đứa trẻ chưa từng lớn khi ở bên mẹ, chuyện gì cũng đem hỏi mẹ và thấy yên tâm khi mẹ ủng hộ những quyết định của mình. Mình học hành, đi làm, yêu đương rồi có gia đình riêng nhỏ của mình, đi qua những vấp váp và sai lầm, mẹ chưa từng một lần trách móc mắng mỏ, chỉ có sự lo lắng và yêu thương rồi mở rộng vòng tay đón mình trở về khi đổ vỡ. Dù không phải quyết định nào của mình mẹ cũng đồng tình, nhưng mẹ chưa từng cấm cản, bởi cuộc sống là của con, chỉ cần con vui là mẹ vui. Mẹ thực sự là mặt trời lúc ban ngày và là ngọn hải đăng trong đêm tối của mình. Dù không biết mặt trời còn có thể chiếu sáng cho mình bao lâu nữa, nhưng mình tin rằng mình sẽ luôn được yêu thương và ấm áp, vì mặt trời ấy luôn ngự trị trong tim mình...

#mySHEro #ThửTháchTháng3 #EsheepKitchen #Thếhệbìnhđẳng #IWD2021

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpMẶT TRỜI ẤM ÁPLòng ta sao quên bóng ngườiMẹ thân yêu tình