#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã

#Gửitimthươngmến
"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"
Gửi ba Min!
Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã 11 năm rồi đấy, chúng ta chưa từng viết thư cho nhau...
Khi còn yêu mọi thứ với em đều màu hồng, em đã từng mơ ước về một gia đình hạnh phúc, một tương lai tốt đẹp mà em và anh sẽ tạo ra.
Nhưng người tính sao bằng trời tính, khi chúng ta về chung một nhà hơn 1 năm thì tai hoạ đã ập tới, anh nghe theo tiếng gọi của bạn bè rồi nợ chồng nợ , bỏ mặc em và con bơ vơ chống chọi với dân xã hội đòi nợ thuê. Mỗi ngày với 2 mẹ con như ác mộng, chỉ biết ôm nhau khóc trong căn nhà thuê tăm tối với những câu chửi bới doạ nạt!
Đợt ấy con còn nhỏ và đã bị ảnh hưởng tâm lý, con mắc chứng sợ hãi mỗi khi gặp người lạ, ai đó quát tháo hay to tiếng... Em đã rất hận anh!
Và rồi chúng ta không tìm được tiếng nói chung, cuộc sống gia đình mỗi ngày thêm ngột ngạt, bao lần em làm đơn ly hôn nhưng anh đều không kí. Vậy là cuối cùng em quyết định sống ly thân để cả 2 tự nhìn nhận lại mình.
Và từ đó em một mình nuôi con...
Cuộc sống nơi đất khách quê người thật chẳng dễ dàng, không người thân, không bạn bè, 2 mẹ con ôm nhau đi thuê căn nhà nhỏ hơn; do căn nhà cũ tiền thuê cao mình em không trả nổi.
Thế rồi 2 năm trôi qua, 2 mẹ con cứ thế nương tựa vào nhau mà sống, mn quen với hình ảnh em là mẹ đơn thân; qua người quen em biết anh cũng đang đi làm trả nợ.
Rồi vào một đêm mưa bão lớn, em nhận đc tin như sét đánh ngang tai, anh gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng khi đang trên đường đi làm về.
Trong cơn mê man bao người hỏi số điện thoại người nhà để liên lạc anh lại chỉ nhớ duy nhất số của em.
Em còn nhớ mãi câu anh nói trong điện thoại hôm ấy " Em à anh gặp tai nạn rồi, em xuống với anh được không" rồi cúp máy.
Ban đầu em còn tưởng trò đùa ác ý của anh, em gọi lại số điện thoại lạ thì được biết anh gặp tai nạn nghiêm trọng và được đưa đi cấp cứu.
Ngay trong đêm hôm đó anh được người nhà đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện Việt Đức,cũng là một đêm em không ngủ nổi.
Anh trải qua 2 ca phẫu thuật trong nhiều giờ đồng hồ, hôn mê bất tỉnh 7 ngày liền trong phòng chăm sóc đặc biệt và người nhà không được vào thăm.
Không có bất cứ tin tức gì từ anh...
Em và con cứ chờ tin anh trong vô vọng, ngày nào cũng cầu nguyện cho anh, thì lại nghe được tin anh phải chuyển qua phòng hồi sức tích cực vì anh không thể tự thở do sức khoẻ yếu và anh đã bị viêm phổi nặng...
Sau bao ngày không có tin tức, lần đầu em được bác sĩ cho vào gặp anh, anh vẫn nằm đó với đủ loại máy móc quanh người. Anh vẫn mê man,quằn quại vô vọng trong cơn đau, em đã không nhận ra anh vì anh gầy và xanh quá...Em đã thì thầm vào tai anh, động viên anh cố gắng, mắt anh nhắm nhưng 2 dòng nước mắt lại chảy, bàn tay phù lên đầy dây dợ cứ nắm chặt tay em...
Chẳng phụ lòng bao người lo lắng, sau 7 ngày nằm hồi sức tích cực anh lại được chuyển xuống phòng thường.
Tuy ở đây hơi chật chội bí bách nhưng bác sĩ nói chuyển xuống đây đã là kì tích rồi, anh chạy thi với tử thần và anh đã thắng!

Ngày anh chuyển xuống phòng thường, sẽ không có y bác sĩ chăm sóc, em và người nhà chăm anh, nhưng còn con ở nhà nữa.
Vậy là sáng em bắt xe từ Hòa Bình xuống Hà Nội chăm anh, chiều em lại bắt xe về nhà để kịp giờ đón con đi học về và chăm con.
Hành trình gian nan ấy em vẫn quyết tâm đồng hành cùng anh. Ban ngày lo cho anh, cho con, tối về em vẫn cố gắng bán hàngg thêm kiếm tiền trang trải mọi thứ...
Đã có người hỏi em sao em lại đứng ra lo toan hết mọi thứ cho anh, khi mà 2 người đã ly thân??!
Em chỉ biết hết tình còn nghĩa, anh là ba của con em, em làm sao bỏ mặc được...
Em đã bỏ qua tất cả chuyện quá khứ không vui,để lo cứu anh đã...
Có người không hiểu thì nói e quỵ luỵ nên em khổ, nhưng lúc ấy em không nghĩ được nhiều, em chỉ biết làm theo những gì lương tâm và con tim mách bảo. Có khổ em cũng chưa bao giờ kêu hay than vãn với ai một lời, cuộc sống của mình, khó khăn của mình thì mình phải tự vượt qua thôi phải không anh?!

Anh trải qua đợt phẫu thuật cuối rồi em đón anh về nhà chăm sóc, còn anh thì cứ đòi về nhà anh để bố mẹ anh chăm vì sợ em khổ.
Quãng thời gian anh về nhà là quãng thời gian em mệt mỏi nhất khi mọi sinh hoạt đều tại chỗ.
Ban ngày em lo chăm anh, chăm con, buổi tối e lại lo kiếm tiền...
Nhiều lúc em mệt mỏi muốn buông xuôi, nhưng nhìn anh nhìn con e lại tự nhủ mình cố gắng hơn.
Nhiều lúc anh gọi cần em giúp, con gọi cần mẹ, tình cảm vốn trước đó em dành hết cho con thì giờ em phải san sẻ nên con không quen và quấy vô cùng.

Khoảng thời gian anh về nhà, anh biết không, lúc này em là trụ cột gia đình, em chăm anh chăm con, vẫn phải lo kiếm tiền; vừa làm "y tá" chăm anh mỗi ngày, lại kiêm luôn "bác sĩ Vật lý trị liệu" mỗi ngày cho anh. Lại còn kiêm luôn cả mát tơ chép nấu đủ 3 bữa cơm một ngày và 1 cữ nước epa rau củ quả cho cả gi đình.
Nhưng em chưa khi nào nhụt chí, càng khó khăn em lại càng mạnh mẽ hơn!

Từng giai đoạn anh tiến triển là mỗi lúc em thêm cố gắng, thêm hi vọng. Lúc anh tập nằm nghiêng, cho tới lúc em xốc nách anh tập ngồi dựa tường, xốc nách anh tập ngồi xe lăn, làm chỗ dựa cho anh tập đi bằng nạng...Em nhỏ bé nhưng ý chí của em lớn lắm đấy anh biết không?!
Sau mỗi lần anh tự ngồi dựa tường được, tự ngồi xe lăn,tự tập đi vệ sinh , tự tắm được...là mỗi kì tích đối với em, em đã khóc lên vì mừng vì sung sướng chắc anh không biết được đâu.
Nhiều lúc em có cáu gắt, càm ràm cũng chỉ vì em
mệt mỏi quá thôi...Anh gọi cần em, con gọi cần mẹ, em chỉ muốn phân thân để vẹn đôi đường..

Chẳng phụ lòng chăm sóc của em, anh phục hồi rất tốt. Sắp tới còn cuộc phẫu thuật nữa, em chỉ mong anh luôn khoẻ; để em, anh và con chúng ta lại cùng tiếp tục hành trình chữa trị cho anh.
Em tin chỉ cần anh cố gắng anh sẽ đi lại được, đừng mặc cảm gì hết, đừng nghe những lời nói ác cảm của ai đó, em đã không còn nhớ chuyện quá khứ thì ai đó nhắc lại cũng kệ người ta, cứ cố gắng vì em vì con nhé... Chúng ta cùng làm lại...

Tính em không thích mùi mẫn, đây cũng là lần đầu e viết về anh trên MXH. Em cũng không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng tình yêu của em chính là những bữa ăn em nấu cho anh và con mỗi ngày.
Em đam mêm nấu nướng bếp núc, anh là người biết rõ nhất đúng không nhỉ? Nhưng vì hoàn cảnh hiện tại mà em tạm gác ước mơ lại đã, để chăm lo cho gia đình mình, vậy nên anh phải mau khoẻ đấy...
Anh đã hứa đợi anh đi lại được, anh bù đắp cho hai mẹ con, cố gắng thực hiện anh nhé.
Hai mẹ con lúc nào cũng thương anh!
#Hạnhphúclà
#Thửtháchmùahè
#YêuBếp
#EsheepKitchen

#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã

#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã

#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã

#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã

#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã

#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã

#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã

#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã

#Gửitimthươngmến"GIA ĐÌNH LÀ SỐ MỘT"Gửi ba Min!Em và anh từ ngày quen nhau tới giờ đã