#GửitimthươngmếnThương gửi chàng trai của mẹ và quý đồng nghiệp.Viết cho chàng trai

#Gửitimthươngmến

Thương gửi chàng trai của mẹ và quý đồng nghiệp.

Viết cho chàng trai của mẹ, mai này con lớn khôn con sẽ hiểu được mẹ thương con biết dường nào. Để biết rằng tình cảm mẹ dành cho con lúc nào cũng cao quý. Con còn nhỏ lắm chưa hiểu được lòng mẹ, 3 tuổi con nói cũng chưa rõ ràng nhưng sau này con biết chữ sẽ đọc được cảm xúc của mẹ.
Mẹ chỉ là cô bé bình thường như bao nhiêu người bình thường khác, mẹ chẳng phải thông minh, học giỏi hay siêu nhân gì, nhưng mẹ là mẹ của con, con đến bên mẹ là điều hạnh phúc nhất đời mẹ.
Mẹ là cô bé sinh ra trong gia đình thuần nông, từ nhỏ mẹ đã biết cực khổ như thế nào khi mới học lớp 5 mẹ đã biết hái rau bán để phụ gia đình, trang trải sách vỡ và một số đồ dùng cần thiết. Mẹ chẳng bao giờ có được quần áo mới, hay bộ váy xòe đẹp như đám bạn, chẳng có một đôi bít để mang. Mẹ nhìn đám bạn có tất thảy, nào váy, đôi bít màu trắng thắt nơ, mỗi lần đi học đi bộ tụi bạn quay vòng tròn, váy xòe ra rất đẹp. Đám bạn có 6 người nhưng 5 đứa đều có đồ đẹp ba mẹ mua cho, còn mẹ thì với đôi dép nhựa và bộ quần áo cũ kỹ, mẹ cũng thích được đẹp nhưng khổ nổi nhà ngoại còn nghèo lắm . Năm nào nhà ngoại con cũng thiếu ăn, lúc nào cũng mượn gạo ăn, mẹ sợ nhất mùa đông, mùa đông đói rét, không có gạo ăn, bà ngoại con phải mượn gạo khắp xóm làng, có những người thương cho mượn xoay xở qua mùa nhưng cũng có người khinh thường, dè biểu cái nghèo hèn con ạ. Mẹ cũng sợ mùa đông khi mà cả nhà chẳng ai có áo ấm, ai cũng mặc cái áo dài tay để che lạnh bút giá. Mẹ từ nhỏ tới năm lớp 11 mới có một cái áo ấm đúng nghĩa, do chính tay mẹ hái từng lá rau má bán và dành dụm được nhiều lần, chiếc áo mẹ nhớ giá lúc đó 40k mà k phải trả hết, còn để lại nợ cô bán áo. Chiếc áo ấm màu cam ấy đó món đồ xa xỉ nhất đối với mẹ. Đi học mẹ chẳng bao giờ có được chiếc xe đạp, đi bộ từ lớp một cho đến lớp12, không người đưa rước tự đi và tự về, dù lớp một hay sau này đi thi Đại Học cũng tự một mình lặn lội vào Quy Nhơn, Sài Gòn mà thi. Mẹ nhìn đám bạn lúc nào cũng có ba hoặc mẹ, hoặc anh chị em đưa đi còn mẹ thì với thân hình còi ròm đi một mình. Tới bến xe tự tìm trọ ký túc thi qua ngày, cũng may mắn không bị lừa đảo mà được bạn bè, cô chủ trọ giúp đỡ nhiệt tình mặc dù họ không quen biết nhau. Đó là kỷ niệm đáng nhớ cuộc đời mẹ.
Sau này mẹ học trong này, sáng thực tập ở bệnh viện, chiều về trường học, tối mẹ phụ người ta bán quần áo ngoài chợ, một giờ đứng bán đồ chỉ được 7k thôi, bán tới 10 đêm mới về tới nhà trọ, giờ đó mẹ mới bắt đầu học bài, thứ bảy chủ nhật lại làm nhà hàng tiệc cưới, thời gian đối với mẹ như chạy show. Vậy mà mẹ cũng đi qua, mẹ còn được nhận suất học bổng của trường, chẳng hiểu sao mẹ lại mạnh mẽ đến thế.
Ra trường mẹ được làm trong bệnh viện công, mức lương cũng tầm đủ để lo cho mẹ còn phụ gia đình, lo cho đứa em gái đi học, mọi thứ gánh nặng của bà ngoại mẹ sẻ chia. Thanh xuân của mẹ ở đâu, mẹ tự hỏi, thanh xuân của mẹ dành hết cho gia đình. Mẹ đi tình nguyện từ thiện nhiều hơn, đi được nhiều nơi, gặp những hoàn cảnh bất hạnh hơn. Mẹ nhìn vào đó mà sống vương lên mặc dù mẹ cũng muốn bỏ cuộc. Nhưng không mẹ nhìn vào mọi ngóc ngách phận đời của mỗi người mà cố gắng nhiều hơn nữa, từ những bệnh nhân dù bệnh nặng nhưng họ còn lạc quan. Mẹ có đôi tay nên cần phải dồn hết tâm huyết mình mà làm , thương người bệnh như chính người nông dân chân chất vậy đó.
Rồi mẹ gặp ba con, tình yêu đến tự nhiên như thuở ban đầu, con biết rồi đó, con trong bụng mẹ là lúc mẹ khó khăn nhất. Công việc mẹ làm áp lực nhiều hơn, hằng đêm khóc thầm, mẹ chỉ mong con khỏe mạnh, mẹ thầm nghĩ nếu con buồn giống mẹ chắc mẹ chẳng vui gì. Con ra đời bao nhiêu tan biến lo âu trong mẹ đều bay đi hết, còn lại khoảnh khắc mẹ và con thôi cũng đủ rồi con trai à.
Dịch COVID hoành hành mẹ phải đi sớm về khuya, cùng đồng nghiệp ra trận với chiến dịch vaccine, lấy mẫu xét nghiệm trong cộng đồng. Con biết không ? Các cô chú đồng nghiệp của mẹ cũng là ông bố, bà mẹ đi làm khi các con ngủ chưa dậy, quay về khi các con say giấc,họ làm việc xuyên suốt tuần, không ngừng nghỉ, mồ hôi ướt đẫm hết áo khi trên người khi mặc trang phục phòng hộ cá nhân nóng bức, kín bít bùng, từng giọt mồ hôi rơi chảy trên mặt, trên lưng, giọt mồ hôi vắt ra nước như cơn mưa đầu hạ. Họ cũng xa gia đình như mẹ xa con nhưng các cô chú thời gian dài hơn, có khi 2 đến 3 tháng.Nổi vất vả của mẹ chỉ là một phần nhỏ thôi con, các đồng nghiệp của mẹ còn vất vả hơn mẹ gấp trăm lần, họ phải tiếp xúc, điều trị cho hàng ngàn cas F0, họ có thể trở thành F1 bất cứ khi nào khi xảy ra sơ sẩy nhỏ, chịu rất nhiều áp lực căng thẳng khi dịch bệnh Sài Gòn ngày càng tăng.
Rồi ngoài kia còn nhiều người khổ lắm con trai à, người nghèo, người bán vé số phải ở nhà khi kinh tế gia đình vô cùng khó khăn. Mẹ mong dịch qua đi để mọi người trở về cuộc sống thường ngày, kinh tế phát triển hơn, rồi Sài Gòn khỏe lại. Mẹ con mình cùng cố lên con nha! Chàng trai mạnh mẽ của mẹ!
Yêu con!
#hạnhphúclà
#Thửtháchmùahè
#Yêubếp
#EsheepKitchen

#GửitimthươngmếnThương gửi chàng trai của mẹ và quý đồng nghiệp.Viết cho chàng trai

#GửitimthươngmếnThương gửi chàng trai của mẹ và quý đồng nghiệp.Viết cho chàng trai

#GửitimthươngmếnThương gửi chàng trai của mẹ và quý đồng nghiệp.Viết cho chàng trai

#GửitimthươngmếnThương gửi chàng trai của mẹ và quý đồng nghiệp.Viết cho chàng trai

#GửitimthươngmếnThương gửi chàng trai của mẹ và quý đồng nghiệp.Viết cho chàng trai