#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếp Không Gục Ngã Mọi người hay gọi tôi là "người gieo duyên

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếp

Không Gục Ngã ❤

Mọi người hay gọi tôi là "người gieo duyên đọc sách". Bởi tôi đã chọn cho mình sứ mệnh "Gieo duyên đọc sách _ Lan tỏa yêu thương".

Một trong những cuốn sách tác động mạnh nhất đến tôi, giúp tôi tìm thấy Sứ Mệnh của mình đó là cuốn tự truyện "Không gục ngã" của tác giả Nguyễn Bích Lan. Mà mỗi lần kể về cuốn sách này, tôi hay gọi thân tình là "chị Bích Lan". Tôi rất vui rằng hầu như sau mỗi lần tôi kể, mọi người đều chọn mượn cuốn sách này. Và tôi vui hơn nữa khi người đó đọc xong họ lại giới thiệu cho người thân, bạn bè cùng đọc, rồi họ hỏi tôi những cuốn sách khác của chị Bích Lan để mượn đọc.

Tôi xuýt xoa nể cô bé Lan chăm học, học giỏi, và đọc sách cũng rất giỏi. Mới 7 tuổi chị đã đọc hết cuốn "Không gia đình" dày cộp, đã hiểu và thương cậu bé Remi đến rơi nước mắt. Tôi cũng bật cười thành tiếng khi cô bé Lan vốn rất sợ ông nội nhưng không những đọc hết tủ sách của ông mà còn lén đem sách của ông đổi các sách khác của người trong làng để đọc.

Ở tuổi 13 đầy ước mơ, đang là học sinh giỏi của trường năng khiếu huyện, tai ương bất ngờ ập xuống đời chị.
Tôi xúc động ứa nước mắt mỗi lần chị ngã đập mặt xuống đường, ngã xuống mương mà không thể kiểm soát. Tôi nghẹn ngào khi chị phải bò, lết lên từng bậc thềm dẫn vào lớp học trước cả nghìn con mắt của các anh chị cấp ba đang chào cờ. Nỗi đau về thể xác không lớn bằng nỗi tủi thân và xấu hổ của một người con gái đang ở tuổi mới lớn khỏe mạnh, xinh xắn bỗng dưng bị như vậy.

Mắc kẹt trong bệnh tật, vái tứ phương. Hành trình chữa bệnh nhiều đau đớn và sợ hãi. Nhưng căn bệnh của chị không đỡ, tuổi trăng rằm đẹp nhất của chị là chuỗi ngày dài trống rỗng trong bốn bức tường.

Bạn có tin một người mới học hết lớp 8, bị căn bệnh loạn dưỡng cơ tiến triển, không đi đứng được bình thường, không được tiếp tục đến trường, lại có thể là dịch giả của mấy chục cuốn sách văn học, là cô giáo dạy tiếng Anh cho hơn 100 học sinh Trung học Phổ Thông, viết sách, làm báo?

Vậy mà chị Bích Lan đã làm được. Trong đau đớn bệnh tật không ngừng hăm he cướp đi mạng sống của chị, chị vẫn tự học tiếng Anh. Chị còn tự học các môn học khác của học sinh phổ thông, rồi chị tìm hiểu các môn học bắt buộc của sinh viên ngoại ngữ và tự học các môn đại cương của hệ đại học, ngoài giáo trình tiếng Anh cao cấp chị còn học cả tiếng Anh thương mại.
Chị sinh năm 1976. Thời của chị chưa có mạng internet và máy tính để hỗ trợ cho việc tự học. Chị bắt đầu chỉ từ cuốn sách giáo khoa tiếng Anh của cậu em trai và cuốn từ điển cũ kỹ của bố, rồi sau này là những cuốn sách tiếng Anh mượn của em họ chị đang học đại học Ngoại Ngữ Hà Nội. Có những lúc chị thèm có thầy dạy. Những cơn đau, những ngày giá rét cắt da... có những lúc chị gục xuống bàn học, có những lúc tê buốt hết tay chân chị thèm được chui vào chăn để được mẹ ủ tay ủ chân cho ấm... nhưng chị vẫn kiên nhẫn đánh vật với những bài học, kiên nhẫn khép mình trong sự tự kỷ luật như thời khóa biểu khắt khe chị tự lập ra cho mình.

Khi chị dạy lớp học Cây Táo đã được 5 năm. Chị phát hiện mình bị thêm bệnh suy tim độ 2. Những cơn mệt vật vã, thăm thẳm. Có lúc không có ai ở nhà, cơn mệt khủng khiếp khiến chị không thở được, chị phải tự tiêm thuốc trợ tim cho chính mình. Những lúc như thế ước mơ của chị chỉ còn gói gọn là được thở bình thường. Được thở bình thường đã là hạnh phúc, chúng ta có nghĩ mình quá hạnh phúc không?

"Cứ đi rồi sẽ đến, cứ tìm rồi sẽ thấy".
Hành trình đi tìm ánh sáng cuối đường hầm, hay cũng có thể gọi là ánh sáng tự thân của chị sẽ cho chúng ta biết được ý nghĩa thực sự của việc dạy thật, học thật, sự cần thiết của việc đọc sách, và nhiều giá trị khác nữa. Hồi nhỏ chị đọc sách vì tìm thấy niềm vui trong những trang sách. Lúc chị bị bệnh, sách đã góp phần nâng đỡ tinh thần chị, để chị không không rơi vào tuyệt vọng, suy sụp, giúp chị giữ được tình yêu với cuộc sống. Nhờ đọc sách, kho kiến thức của chị được mở rộng, cảm thụ văn học cũng tốt hơn, vốn từ nhiều hơn, giúp chị rất nhiều lúc chị dịch sách và viết sách. Những cuốn sách cũng chỉ cho chị biết những tấm gương chị nên noi theo.

Ở tuổi 13, tôi cũng bất ngờ bị căn bệnh viêm đa khớp tiến triển rất nặng khiến tôi không bao giờ tự bước đi được nữa. Bởi vậy khi đọc "Không gục ngã", tôi đồng cảm với những gì chị Lan đã trải qua. Không ít lần mắt tôi đã nhòe ướt. Tôi thấy mình thật may mắn khi được đọc cuốn sách này. "Có những người cứ miệt mài làm công việc của họ để rồi kết quả của công việc ấy tựa như những hạt giống được gió cuốn đi, lặng lẽ nảy mầm ở nơi nào đó rất xa..." cũng như hành trình của chị như những hạt mầm của ý chí, niềm tin, hi vọng gieo vào tâm hồn của nhiều người ở rất xa chị, trong đó có tôi. Thúc đẩy tôi không ngừng nỗ lực, bắt đầu từ những gì còn lại, để mỗi ngày được sống của mình phải thật hữu ích, không chỉ cho mình mà còn cho những người xung quanh.

Chị Lan chính là "Mặt Trời Trong Tôi", là thần tượng, là người Thầy trong tâm tưởng mà tôi luôn nhìn vào để cố gắng, để có một "Tôi" như hôm nay, tự tin và hạnh phúc với những gì mình đang làm ở @Tủ sách miễn phí Thúy Nga.

... Tôi chia sẻ trên đây chỉ là một góc nhỏ cảm xúc của riêng tôi. Bạn hãy đọc cuốn sách này để cảm nhận đầy đủ nhé. Riêng tôi, không chỉ học được rất nhiều bài học từ chị Bích Lan mà còn từ nhiều người mà chị kể trong cuốn sách này nữa.
Chẳng ai muốn mình gặp khó khăn, những nỗi buồn. Nhưng tôi tin cuốn sách này sẽ khiến bạn thấy mình thật may mắn, và nó cũng sẽ giúp bạn "Không gục ngã" trong mọi hoàn cảnh.

=====
#mySHEro #ThửTháchTháng3 #EsheepKitchen #Thếhệbìnhđẳng #IWD2021 #UNWOMEN #SSINTERIOR #PHILIPS #OHUI #PNJ

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếp Không Gục Ngã  Mọi người hay gọi tôi là "người gieo duyên