Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu Mình
Mượn Bếp Yêu Nhà
_________________
Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ nấu” có vị như thế nào!
Mình bắt đầu chính thức được “vào bếp” năm lớp 6, là khi mà Mẹ mình sinh em trai út. Từ đó thì dù nấu không ngon nhưng lúc nào cũng ham hố vào bếp bày trò.
Vào cấp 3, mình bắt đầu học xa nhà, thường chỉ về vào cuối tuần. Và thay vì được về “ăn cơm Mẹ nấu” thì mình luôn chọn nấu cơm cho cả Gia đình. Phần vì đam mê, phần bố mẹ mình vì công việc mà thường về nhà khá muộn, lại bởi mình mê lắm lắm cái không gian ấm cúng của Gia đình trong bữa cơm đầy những món do mình đạo diễn, “bày trò”.
Ở cái vùng quê “mô rú mô khe mô nỏ chộ, mô rào mô bể chộ mô mồ” ấy, gia đình mình cũng như bao gia đình nông thôn khác, không phải tuýp “lãng mạn”, chẳng mấy khi có ai nói với ai lời yêu thương nào. Nên mình luôn cố mượn Bếp để kết nối các thành viên với nhau. Đó là khi được làm những món mình thích cho những người mình thương, được nghe giọng nói cười vui của cả nhà, tiếng đũa chạm đũa, bỏ qua hết công việc mệt nhọc, vừa xem thời sự vừa ăn cơm. À, thì ra đó là Hạnh Phúc!
Giờ đây, từ một con bé mười lăm tuổi với cái mưu cầu Hạnh phúc đơn giản ngày ấy, mình đã “tạm xa” Việt Nam được hơn 3 năm. Cơm mẹ nấu cũng dần “nhạt ” đi trong vị giác. Nhưng mình vẫn vui vì điều đó, bởi với mình, mỗi lần trở về nhà, được nấu cho Bố, cho Mẹ và cho Gia đình ăn là cả một niềm hạnh phúc.
Cô du học sinh ấy ngày đêm thầm thương trộm nhớ món ăn Việt. Hàn có bao nhiêu Kimchi, Bulgogi, Bibimbap, Tteokbokki…cũng đâu sánh bằng bát cà muối dưa muối, tô thịt kho tộ và cả một trời rau xanh, hoa quả bốn mùa!
Đi xa rồi mới thấy, hóa ra mình là một đứa yêu món Việt đến mức đó. Cuộc sống du học sinh không cho phép mình có một căn bếp thật hoành tráng, một chiếc tủ lạnh nhiều ngăn, hay mua những đồ gia dụng xịn xò. Nhưng mình vẫn chọn những ngày ăn mì, dành tiền mua nguyên liệu, hay những ngày thức đến 1,2h sáng sau 13,14 tiếng đi học đi làm chỉ để nấu đồ Việt cho thỏa mãn cơn thèm trong căn bếp vỏn vẹn vài m2.
Cứ ngỡ rằng đã lớn thêm, nhưng hóa ra mình vẫn là cô bé năm 15 tuổi đó, vẫn muốn trở về Nhà, nấu một bữa cơm thật ngon, nói một câu chuyện thật rôm rả!
Món ăn, không chỉ là cần có vị ngon, mà cần có cả vị của Yêu thương ^^
#MượnBếpYêuMình #HeForSheAtHome #Thửtháchtháng5 #YêuBếp #EsheepKitchen

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ

Mượn Bếp Yêu MìnhMượn Bếp Yêu Nhà_________________Mình đã không nhớ được “bữa cơm Mẹ