#GửiTimThươngMến**BỨC THƯ GỬI LÊN THIÊN ĐƯỜNG**" Ông nội ở trên đó có vui vẻ không?

#GửiTimThươngMến

**BỨC THƯ GỬI LÊN THIÊN ĐƯỜNG**

" Ông nội ở trên đó có vui vẻ không?

Ông ngoại có còn đau đớn nữa không?

Hai ông có gặp nhau hàn huyên làm chén tiêu sầu không ạ ?

Con vẫn luôn tự hỏi những câu như vậy trong đầu mình năm tháng qua. Ấy vậy mà cũng đã có lúc con quên đi bởi công việc, bởi những áp lực guồng quay trong cuộc sống của người trưởng thành. Thế nhưng hôm nay, khi nhìn thấy một cuộc thi viết về người thân thì suy nghĩ ấy lại quay trở lại. Giống như một thước phim quay chậm, những kỉ niệm đẹp trong quá khứ và nỗi nhớ ông của con đã hiện lên rõ nét một cách chân thật.

Với cảm xúc ngay bây giờ, bức thư này con gửi cho 2 người ông con yêu quý và kính trọng nhất: Ông nội và ông ngoại

Năm con 12 tuổi, ông ngoại mất. Năm con 19 tuổi, ông nội mất. Vậy là lời hứa chụp ảnh cùng con khi con trở thành cô dâu đẹp nhất đã không thực hiện được nữa rồi.

Nhưng có lẽ tuổi thơ của con vẫn thật may mắn, vì con được sống dưới tình yêu thương của ông bà. Trong ký ức thật đẹp ấy, là những nụ cười hiền hậu, móm mém, là sự chiều chuộng giấu cả bà và bố mẹ để dành tiền cho những đứa cháu trẻ dại, tất cả vẫn như mới ngày nào tiếng cười khanh khách được ông cho tiền tiêu quà vặt còn vang đâu đây

Hồi còn nhỏ, gia đình con sống cùng bên nội, cách nhà ngoại gần 60km, thế nên cứ hè con lại được bố mẹ cho về ngoại chơi.

Nội với ngoại khác nhau nhiều lắm, tuy nhiên con vẫn tinh nghịch mà tìm ra được một điểm giống nhau ấy là cái nước da trắng. Đây cũng là điều con có thể vui vẻ tự hào khoe với mọi người vì con giống hai ông, được thừa hưởng cái làn da trắng hoàn hảo.

Nội dáng người cao dong dỏng, nụ cười móm mém vì không còn răng. Ngoại lại đậm người, lúc nào cũng ra dáng cán bộ.

Nội thì hay đánh sổ xố, chiều nào ông cũng đạp xe đi mua, chỉ đánh 1 con duy nhất thôi như thú vui của ông vậy, cái quyển sổ nhỏ ghi số đề đó của ông, mọi người vẫn còn giữ đến giờ ông nhé. Ngày ấy mấy đứa cháu chỉ rình ông mà trúng thì lại xếp hàng để ông cho tiền vài nghìn ăn quà vặt, cạnh nhà còn có tiệm net nên cứ xin ông vài đồng sang chơi 1-2 tiếng bắn pikachu thôi mà vui cả ngày.

Ngoại lại đúng chất là 1 người của công việc và hoạt động. Ông làm trưởng thôn, nên ngày nào cũng xách cặp táp đi làm việc. Đến giờ mỗi khi có dịp về ngoại, bà vẫn hay kể lại ông của ngày xưa, lần nào nói bà cũng rưng rưng, con chắc là bà luôn nhớ ông rất nhiều. Bà nói cả ông và bà hồi ấy đều là những người yêu văn nghệ, nhất là ông, có bài ca nào thời đó mà ông của con lại không thuộc cơ chứ. Ông thương con lắm, mỗi lần con về hè chơi, ông ở nhà chả đi làm nữa, bắt gà làm thịt. Ông bảo với bà, cái Hoa nó thích ăn thịt gà với canh rau ngót, bà nhớ phải nấu nhiều, gà phải chặt cái đùi thật to đó.

Nội lúc nào cũng xoa đầu con rồi cười hề hề, tính ông cương trực và thẳng thắn lắm. Bây giờ bà nội cũng vẫn hay kể nhiều chuyện về ông khi còn trẻ, hồi ông còn làm sếp to to nhưng nhất quyết không nhận hối lộ. Ông con còn trả lại cả miếng trầu người ta biếu cụ cơ mà ông nhỉ

Năm nội mới bị tai biến, nhà con ở riêng sát cạnh, ông vẫn chống gậy, run run từng bước sang thăm con cháu. Giỗ chạp hay những ngày rằm mùng 1 lễ tết, không có hôm nào ông không sang. Dù ông móm mém phải dùng răng giả, bước từng bước chậm chạp và chẳng ăn được gì, thì ông vẫn ngồi cùng con cháu. Ông làm thế để mọi người còn cảm thấy ông vẫn luôn ở đây giống như một cây cao bóng cả tỏa mát cho gia đình. À còn có bộ răng giả và những lần con Cún em con, nó canh chờ ông ăn xong lên gác rửa răng rồi chạy sang xem, đến giờ nó vẫn nhớ mãi và kể thao thao bất tuyệt đấy ông ạ.

Năm ngoại phát hiện bị ung thư, ông nằm 1 chỗ không đi được. Ông giấu gia đình nhờ thằng cháu nội đi mua thuốc chuột về, nói dối với nó là để đánh chuột. Nhưng là ông muốn ra đi để không còn đau đớn, phiền hà đến người khác. Thật may bà phát hiện ra kịp nên ngăn được ông. Những lần cơn đau đến, dù đau rất nhiều và mệt mỏi nhưng ông luôn động viên bà, con cháu để mọi người cố gắng bình tĩnh. Cả đời ông sống luôn nghĩ cho người khác, cả đời sống giản dị, cả đời ông dạy con bao điều hay lẽ phải, đến khi được hưởng tuổi già, ông lại phải chịu đau đớn như vậy.

Trong cuộc đời của con, chắc chắn con sẽ vẫn nhớ và không bao giờ quên hai cái nắm tay lần cuối đó. Cái nắm tay năm con 12 tuổi và cái nắm tay năm con 19 tuổi. Con đã mãi mãi mất đi 2 người ông thân yêu nhất, nhưng con tin là cả cuộc đời thanh cao và tràn đầy yêu thương này, các ông của con đã được hạnh phúc ở nơi nào đó, nơi có thể dõi theo những người thân yêu. Giờ đây đứa cháu gái ngốc nghếch, hiền lành đầy nhút nhát ngày nào đã trưởng thành, con sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa để ngoại và nội nhìn thấy có thể mỉm cười đầy tự hào về con nhé.

Con yêu và nhớ hai ông rất nhiều! "

Cảm ơn vì may mắn vẫn còn ở bên con khi bây giờ con vẫn còn lại bà nội và bà ngoại, hai người phụ nữ đẹp nhất trong đời của hai ông. Mỗi ngày chúng ta còn được sống, hãy trân trọng những người đang còn bên cạnh bạn. Cùng họ tạo ra những khoảnh khắc đáng nhớ và tuyệt vời trước khi tất cả mọi thứ đều biến thành những kỉ niệm đẹp nhưng thuộc về quá khứ.

#HạnhPhúcLà

#ThửTháchMùaHè

#YêuBếp #EsheepKitchen

#GửiTimThươngMến**BỨC THƯ GỬI LÊN THIÊN ĐƯỜNG**" Ông nội ở trên đó có vui vẻ không?