#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMến

Gửi chồng của em,

Người ta vẫn thường hay nói:
“ Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà vượt cạn mồ côi một mình”
Cảm ơn anh vì đã, đang và không bao giờ để em “một mình” trong bất cứ hoàn cảnh nào, nhất là khi chúng ta cùng nắm tay nhau đón Bơ bé bỏng chào đời.
Anh thương,
Suốt 40 tiếng trong phòng sinh, lúc nào anh cũng nắm chặt tay em, lau mồ hôi, lấy nước, động viên em vượt lên cơn đau đang dày vò để mẹ tròn con vuông. Em, trong cơn mê man của đau đớn ấy, vẫn nhìn thấy khuôn mặt đầy căng thẳng và lo âu của anh lúc nào cũng hướng về màn hình máy monitor để đảm bảo rằng mẹ con em vẫn ổn. Lần đầu tiên làm mẹ, lần đầu tiên sinh nở ở một đất nước xa xôi, em chẳng có ai ngoài anh. Anh vừa là chồng, vừa là gia đình hai bên nội ngoại, hay là bất cứ điều gì em muốn để tiếp thêm cho em sức mạnh và sự kiên cường. Em vẫn nhớ giây phút Bơ cất tiếng khóc đầu tiên, anh vuốt tóc em bảo: “ Em giỏi lắm, em và con bình an rồi”, chúng ta nhìn nhau qua lớp nước nhoè đi của hạnh phúc. Mọi mệt mỏi, mọi nỗi đau như tạm gác lại, giờ đây mình đã là gia đình 3 người rồi 🙂
Nhưng có vẻ như ông trời lại thử thách em và anh thêm 1 lần nữa, ca sinh thường 40 tiếng khó khăn ấy vẫn chưa phải là tất cả. Em bị dính nhau thai vào thành tử cung rất chặt, em lại mất máu quá nhiều, bác sĩ nói không thể bóc tách ngay sau đó vì rất dễ băng huyết và có thể sẽ phải cắt bỏ cổ tử cung. Và..anh, em và con lại tiếp tục 20 ngày dài đằng đẵng trong viện để chiến đấu với cái nhau thai quái quỷ ấy.. một cuộc chiến nữa lại bắt đầu!
Mọi người nói chăm con mệt lắm, nhưng đối với anh, có lẽ sự mệt ấy còn tăng lên gấp đôi. Một tay anh chăm con từ bữa ăn đến giấc ngủ, một tay anh chăm em với cơ man đủ thứ sau sinh: đau vết khâu, co thắt tử cung do tác động của thuốc, hồng cầu hạ đột ngột,ù tai, đau đầu….Mọi sinh hoạt của em dù là nhỏ nhất cũng phụ thuộc vào anh. Dịch Covid ở Pháp lúc đó vẫn còn đang căng thẳng, bố mẹ hai bên không ai sang được, chỉ có một mình anh lo cho hai mẹ con từ A-Z, là gia đình, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của em. Quãng thời gian đầy mệt nhọc ấy,dù ngày nào cũng truyền 6-7 túi kháng sinh liều cao, uống cả chục viên thuốc hạ sốt nhưng lúc nào em cũng tự động viên em phải nghị lực lên, bản lĩnh lên, tuyệt đối không được để mình trở thành gánh nặng thêm cho anh. Nhớ cái đêm cuối tháng 3 trời vẫn rét căm, con thì khóc đòi bế, tay em thì kín dây truyền, y tá không thể hỗ trợ, em mếu máo khóc gọi anh đến bệnh viện bằng được mặc dù biết anh có đến cũng không được vào. Nhưng anh vẫn đến, anh chấp nhận ngủ ngoài xe lạnh để chờ đợi. Nhìn bóng anh xa xa đi dưới ánh đèn vàng lạnh ngắt giữa sân bệnh viện, em trào nước mắt vì tủi thân và thương anh. Em nén cơn sốt, nén tất cả, làm mọi cách cho con bớt quấy. Ngày mai, khi mặt trời lên, anh sẽ lại được vào với 2 mẹ con thôi mà..
Anh biết không,
Thời gian đó, em sợ nhất là những lần chụp thuốc mê để làm phẫu thuật. Em sợ có biến cố gì sẽ chẳng tỉnh lại nữa. Sợ những lần y tá kéo giường em đi thật nhanh, em chỉ kịp chào tạm biệt 2 bố con qua lớp khẩu trang thì đã khuất phòng mất rồi. Em cũng chẳng bao giờ quên hình dáng của anh một tay xách con, 1 tay xách túi đồ ăn, trên vai là túi hồ sơ giấy tờ trưa nào cũng tất tả vào viện chăm em. Hai tay em chi chít những vết kim thâm xì, anh xót lắm nên lúc nào cũng động viên em phải cố gắng ăn uống để nhanh khoẻ. Thích ăn gì anh cũng chiều, cũng cố nấu bằng được để em hồi phục sức khoẻ nhanh nhất.
Anh à, những bát mỳ, bát phở ấy là những thứ ngon nhất em từng được ăn. Vì em biết đằng sau đó là những ngày anh chỉ được ngủ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ, chạy ngược chạy xuôi lo cho Bơ vẫn còn đang đỏ hỏn, lo cho em với những cơn sốt lên xuống trong viện rồi quay về nhà lầm lũi một mình. Và em cũng biết trong anh cũng đang cố gắng rất nhiều,vì em và vì con. Những cảm xúc này chắc chỉ có những người sống xa gia đình, phải tự lập mọi thứ mới có thể hiểu được mà thôi..
Em thương anh nhiều!
Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã đến và cùng em xây dựng gia đình, trở thành điểm tựa vững chắc và ấm áp nhất cuộc đời này để mẹ con em mãi được chở che và bảo vệ. Cảm ơn anh đã tiếp thêm cho em nghị lực và lòng dũng cảm để đi qua hết những khó khăn. Anh đã, đang và sẽ mãi là phần không-bao- giờ-đánh-đổi của em trong suốt phần đời còn lại. Những giông bão đằng sau cánh cửa kia sẽ chẳng là gì nếu có anh cùng nắm tay em vượt qua tất cả. Em mong mình sẽ có đủ dịu dàng và tha thiết để xoa dịu những mỏi mệt của anh. Dù ngoài kia có là nắng cháy hay mưa giông thì em và con sẽ luôn là bình yên nhỏ bé của anh.
Chúng ta đều có 1 cuộc đời để sống, chúng ta đã dành cuộc đời đó cho nhau.. vậy thì hôm nay, ngày mai hay mãi về sau nữa, hãy luôn đầy ắp yêu thương anh nhé!

Em và con yêu anh!

#hạnhphúclà
#thửtháchmùahè
#EsheepKitchen
#Yêubếp

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có

#GửiTimThươngMếnGửi chồng của em, Người ta vẫn thường hay nói: “ Đàn ông đi biển có