#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếp TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU MẸ Năm nay tôi đã 30 tuổi. Tôi chưa

  • 384 Views
  • 0 Comments
  • 01 April, 2021
#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếp
TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU MẸ
Năm nay tôi đã 30 tuổi. Tôi chưa bao giờ nói yêu mẹ.
Khi tôi ra đời, mẹ đã 36. Trên tôi còn hai anh lớn, đều cách tôi hơn chục tuổi. Mọi người bảo mẹ thích có con gái nên cố đẻ thêm tôi. Thuở mới dậy thì, tôi thích cười cợt với bạn bè vì mẹ sinh lúc đã lớn tuổi nên tôi mới ngáo như vậy. Tôi kì thực đã nông cạn như vậy đó.
Những năm tháng đi học, tôi luôn ngưỡng mộ các bạn có mẹ trẻ trung, sành điệu lại rất biết cách chiều chuộng. Mẹ tôi trong kí ức chỉ toàn sự khó tính, xa cách. Mẹ không hay mua quà vặt cho tôi. Tôi thích những chiều bố đón ở trường mẫu giáo, bố thường lén lút mua cho tôi một túi sữa chua bằng nắm tay hay một que kem xanh đỏ. Còn mẹ sẽ xông vào tận lớp nắn chân nắn tay xem có vết cào vết xước nào không. Nếu có mẹ sẽ làm ầm lên với cô giáo trong lúc tôi cố lủi vào một góc vì xấu hổ. Tất nhiên là sẽ chẳng có kem, vì mẹ luôn nói “nhà mình không có tiền”. Mẹ giỏi nhất là làm tôi xấu hổ.
Hồi đó nhà tôi buôn bán ở mặt đường. Mỗi chiều bố đều đi lấy hàng, còn mẹ sẽ vừa trông quán vừa lo chuyện cơm nước, tắm rửa cho anh em tôi. Những lúc ấy mẹ sẽ vần một chậu nước to tướng ra cửa và lột trần tôi ra tắm. Lúc có khách, mẹ để tôi bơ vơ trong chậu dù mọi người đi qua, đôi khi là mấy đứa bạn cùng tuổi quanh xóm sẽ lại gần trêu chọc. Lớn hơn một chút, những chiều tan học về, việc đầu tiên là dỡ từng quyển vở để mẹ kiểm tra điểm số và bài tập. Thỉnh thoảng tôi vẫn bị ăn đòn tại trận và đôi khi tôi cũng giả chữ kí của mẹ trong bản kiểm điểm rồi bị ăn đòn nặng hơn.
Năm tôi mười ba tuổi, tôi lỡ tay đánh vỡ một cái bát, mẹ tức giận mắng tôi là đồ bỏ đi. Tôi ấm ức khóc suốt đoạn đường đi học. Tới trường, tôi gửi xe rồi quay người bỏ chạy. Hôm đó tôi không vào lớp. Tôi lần đầu bỏ nhà ra đi. Tôi đi bộ suốt một tiếng rồi lên xe buýt từ trung tâm thành phố ra mãi biển Đồ Sơn. Từ đó tôi lang thang vô định không biết đi đâu. Đường quanh đấy vắng vẻ, thi thoảng có vài người đàn ông phóng xe quay lại nhìn khiến tôi khiếp sợ. Cuối cùng, một chị gái thuyết phục tôi ở đây rất nguy hiểm và đèo tôi trở lại bến. Tôi về nhà cô giáo ngủ lại một đêm. Đêm đó tôi nghe cô kể mẹ đã đạp xe cả buổi chiều để tìm tôi, lúc cô gọi báo tin mẹ đã khóc. Tôi lúc ấy chỉ nghĩ được rằng: chuyến này về chắc chắn bị ăn đòn nhừ tử, vậy thôi.
Mười lăm tuổi, tôi đi học xa nhà. Trong kí túc xá, tôi thường thấy các bạn nũng nịu ngồi trong lòng mẹ được mẹ ôm ấp, vuốt ve. Mẹ của bạn sẽ mua cho bạn những thứ bạn thích, sẽ bông đùa hỏi bạn nếu có lỡ thích ai, cùng bạn tâm sự những chuyện ngốc xít. Khi lên thăm tôi, mẹ chỉ mang theo những hộp đồ ăn mẹ nấu sẵn, hay ngồi im lặng bên mé giường nhắc tôi ăn nhiều cơm, đến giờ đi tắm, đi ngủ. Mẹ chẳng bao giờ cho tôi dư tiền, quần áo của tôi mẹ cũng thường mua ở chợ bán đồ si da. Tôi từng ước giá mà mẹ tôi là một ai khác.
Tôi lên đại học, dần xa cách mẹ. Tôi lao vào yêu đương thay vì đều đặn đến lớp. Tôi cũng không còn khoe mẹ chuyện mình được học bổng hay có bài đăng báo. Những cuộc gọi của mẹ đầy phiền phức. Mỗi lần nhấc điện thoại tôi chỉ dạ vâng cho có. Tôi nghe lời bạn trai hơn mẹ. Thế giới lúc ấy ngập tràn sự tự do. Không có mẹ, tôi không phải để tóc dài, không có mẹ, tôi có thể đi hát karaoke với chúng bạn đến sáng hôm sau và cúp tiết chỉ vì tôi thích thế. Tôi chỉ không ngờ sẽ có lúc tôi lại muốn quay về với mẹ
Hai mươi hai tuổi, tôi đến một đất nước xa lạ vừa học vừa làm. Tôi giận mẹ cho tôi đủ một tháng tiền nhà. Đã có lúc tôi nghĩ mình sẽ chết đói nơi đây. Trong cuộc gọi video đầu tiên, tôi khoe mẹ những đồng xu được khách tip. Mẹ tôi lần đầu sắm chiếc smartphone chỉ để thấy tôi qua màn hình. Một ngày trời đông rất lạnh, điện thoại tôi rung lên tin nhắn zalo từ mẹ. Đấy là tin nhắn đầu tiên trong đời mẹ. Chỉ vỏn vẹn bốn chữ “Mẹ nhớ con gái” không dấu. Tay tôi run rẩy đút điện thoại vào túi rồi tiếp tục nâng chân khách cạo từng mảng da. Tôi chưa bao giờ trả lời tin nhắn đó. Khuya hôm ấy trên đường về tôi đã khóc nấc lên như một đứa trẻ. Mười hai giờ bay có thể là khoảng cách rất lớn giữa chúng tôi, nhưng còn khoảng cách lớn hơn trong tâm hồn mà tôi đã ương ngạnh chưa từng sát về bên mẹ.
Những ngày xa xứ, tôi học được rằng điều giá trị nhất trên đời là được sống hạnh phúc. Mỗi khi gặp một người khách trạc tuổi mẹ xúng xính áo đầm, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi, tôi lại bất giác nhớ về người mẹ từng nhặt chiếc khẩu trang rơi trên đường vì tiếc của. Tôi cay đắng nhận ra rằng, hình như mẹ tôi không phải người hạnh phúc. Mẹ hay cau có, mắng mỏ, mẹ ít đi chơi và chẳng bao giờ có đồ hiệu. Liệu nếu như không có chúng tôi như ba chiếc tàu há mồm mang lại đầy lo toan, cuộc đời mẹ có sung sướng yên ả hơn không?
Tôi năm nay đã ba mươi tuổi rồi. Tôi vẫn là nỗi lo trong lòng mẹ vì mãi cứ lông bông không chịu lấy chồng. Tôi lần lượt thất bại trong những cuộc tình để rồi thấy phiền muộn hằn lên trong mắt mẹ. Tôi cố chấp theo đuổi những ước mơ viển vông chưa từng thành công. Đôi khi chỉ đổi lại một khoản nợ trong thẻ tín dụng. Khi gõ những dòng này, tôi nhận ra mình đã không giống như niềm tự hào của mẹ. Và sự ngu ngốc này không phải vì mẹ sinh tôi khi lớn tuổi, mà vì tôi đã từng ương ngạnh, hèn nhát, yếu đuối và luôn đổ lỗi cho mẹ, cho cuộc đời.
Trong giấc mơ hão huyền về ngày mặc áo cô dâu, tôi sẽ nói với mẹ rằng tôi yêu và cảm ơn mẹ nhiều lắm. Đó là người đã đến trường đón tôi và mong tôi không sứt sẹo mỗi ngày. Là người vừa khóc vừa thoa cao mỗi khi tôi bị đòn (tất nhiên cũng là người đánh đòn tôi luôn ☺. Đó là người đã thức trắng quạt cho tôi ngủ những đêm phòng trọ mất điện hay đợi dưới nắng gắt mỗi mùa thi chuyển cấp. Người luôn gói thức ăn, luôn nhắc tôi mặc áo lạnh và tỉ mẩn vá từng chiếc si líp rách. Người luôn chắt chiu, dành dụm nhưng vẫn để tôi đi học xa nhà dù chi phí sinh hoạt đắt ngang một anh sinh viên, vì đó là trường chuyên. Người tẩn ngẩn đứng nhìn tôi bước vào phòng chờ lên máy bay, trong làn chật ních phích nước ấm và những chiếc bánh bao mang theo dọc đường. Gia đình tôi chưa bao giờ giàu có cả, nhưng bố mẹ tôi đã để tôi được đi đây đi đó, để tôi được lớn lên và trưởng thành với rất nhiều trải nghiệm. Một trong số những sự trưởng thành đó là nhận ra tuổi trẻ vô tâm của mình. May mắn sao, mẹ vẫn luôn ở đấy.
Mẹ đã bảo bọc tôi bằng một tình yêu đặc biệt. Thứ tình yêu luôn căng lên như một quả bóng đầy hơi khiến tôi ngột ngạt, nhưng không có nó có lẽ cuộc đời tôi đã như con thuyền xơ xác đặt giữa cơn bão tố. Tôi không mong mình trở thành người giống mẹ. Tôi muốn cuộc đời mình hạnh phúc với những yêu thương và ngọt ngào. Tôi muốn học cách thể hiện tình cảm bằng hành động. Tôi muốn làm những điều mà mẹ chưa từng làm. Nhưng tôi tha thiết hơn được thấy những ngày sau này mẹ được sống an nhàn thảnh thơi. Vì mẹ đã dành quá nhiều cho tôi, cho chúng tôi.
Mẹ tôi không phải người mẹ hoàn hảo. Mẹ chỉ là mẹ thôi. Mẹ là điều gì đó vẫn luôn phiền phức đấy. Chỉ là giờ này tôi không muốn đánh đổi nỗi phiền phức ấy lấy một ai khác cả. Trong tình thương của mẹ, tôi đã trở thành một người tử tế. Trong những xót xa của mẹ, tôi đã học cách để sống vui với những gì mình có...
#mySHEro #ThửTháchTháng3 #EsheepKitchen #Thếhệbìnhđẳng #IWD2021 #UNWOMEN

#MặtTrờiTrongTôi  #YêuBếp TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU MẸ Năm nay tôi đã 30 tuổi. Tôi chưa

#MặtTrờiTrongTôi  #YêuBếp TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU MẸ Năm nay tôi đã 30 tuổi. Tôi chưa

#MặtTrờiTrongTôi  #YêuBếp TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU MẸ Năm nay tôi đã 30 tuổi. Tôi chưa

#MặtTrờiTrongTôi  #YêuBếp TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU MẸ Năm nay tôi đã 30 tuổi. Tôi chưa

#MặtTrờiTrongTôi  #YêuBếp TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU MẸ Năm nay tôi đã 30 tuổi. Tôi chưa

#MặtTrờiTrongTôi  #YêuBếp TÔI CHƯA TỪNG NÓI YÊU MẸ Năm nay tôi đã 30 tuổi. Tôi chưa

Bình luận

Hiện chưa có bình luận nào hãy là người bình luận đầu tiên

Để lại comment đánh giá

Bài Viết Liên Quan

Công thức nấu ăn
icon01
Mùa hè này thì ruộng sen thơm bát ngát mn nhỉ🥰Hôm qua đc anh nhỏ tuổi trong nhà lội

Mùa hè này thì ruộng sen thơm bát ngát mn nhỉ🥰Hôm qua đc anh nhỏ tuổi trong nhà lội ruộng hái sen hái luôn cả lá.. hnay ...

Công thức nấu ăn
icon01
Điều Đầu Tiên Khi Dọn Tới Là Mình Đã Mua Số Nhà 😂 Để Bưu Điện Còn Tìm Được Nhà Mình C

Điều đầu tiên khi dọn tới là mình đã mua số nhà 😂 để bưu điện còn tìm được nhà mình còn giao hàng tới 🤓 ...

Công thức nấu ăn
icon01
Nơi chứng kiến niềm vui, nỗi buồn và cả những giấc mơChào cả

Nơi chứng kiến niềm vui, nỗi buồn và cả những giấc mơChào cả nhà! Hôm nay mình xin chia sẻ về ...

Công thức nấu ăn
icon01
**CƠM GÀ HẢI NAM - CƠM GÀ SINGAPORE**Mời cả nhà món cơm gà Hải Nam, món ăn nổi tiếng

**CƠM GÀ HẢI NAM - CƠM GÀ SINGAPORE**Mời cả nhà món cơm gà Hải Nam, món ăn nổi tiếng của đảo quốc sư tử. Hồi còn ngơ ngá ...

Công thức nấu ăn
icon01
#Chuyện_Về_Một_Chiếc_Bánh_Khéo_Nhà_Quê Hồi chị em mình còn nhỏ, Tết năm nào cũng thấy

#Chuyện_Về_Một_Chiếc_Bánh_Khéo_Nhà_Quê Hồi chị em mình còn nhỏ, Tết năm nào cũng thấy má chuẩn bị bột, đường, lụi cụi là ...

Công thức nấu ăn
icon01
Mặt Tròn Xoe Thấy Cưng Gì Đâu, Yêu Lắm

Mặt tròn xoe thấy cưng gì đâu, yêu lắm ...

Viewdao.net - Review hàng ăn địa điểm - Công thức nấu ăn

Chuyên trang review đồ ăn, hàng ăn, địa điểm du lịch chính xác. Chia sẻ hàng ngàn công thức nấu ăn độc lạ từ người dùng đóng góp. Không quảng cáo và có tâm nhất vịnh bắc bộ