#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpTrong những câu chuyện hay thước phim về người Bà, thường mọi

#MặtTrờiTrongTôi
#YêuBếp

Trong những câu chuyện hay thước phim về người Bà, thường mọi người sẽ quen với hình ảnh người bà tảo tần hôm sớm, vất vả lo toan gia đình, nhưng ký ức về Bà trong mình lại là một hình ảnh rất nhẹ nhàng, như một bài thơ.

Có lẽ do ba mình là con trai út, khi mình sinh ra, bà Nội đã qua một con dốc khác của cuộc đời, nên trong mắt mình khi ấy, hình ảnh bà Nội như một bà tiên đi lạc giữa cuộc đời này, Nội thong dong dạo chơi và tử tế với tất cả mọi người, chờ ngày hoàn tất hành trình, Nội nhẹ
nhàng về nơi thuộc về Nội.

Nội mất đã 20 năm, mỗi khi nhớ hay mơ về thì cảm giác không phải nhớ quay quắt hay xót thương mà cảm giác rất bình yên khó tả.

Lúc mình 5 tuổi, phòng mình và ba mẹ có cái cửa sổ nhỏ, 5:00 sáng mỗi ngày lại nghe tiếng rù rì to nhỏ, nhìn qua khung cửa, ông bà Nội ngồi trò chuyện, rất ít, chỉ nói vài câu thôi, yên lặng nghe kinh Phật phát ra từ chiếc máy casset. 6:00 bà Nội đội khăn đi chùa, cả cái xóm đều quen với hình ảnh bà Sáu sáng sáng đội khăn, tay xách theo cây chổi lên chùa Quan Âm quét lá sân chùa, lau tượng Phật, có hôm có ít trái cây lại xách lên chùa cúng.

Mỗi năm đến mùng 5 tháng Năm lại xách rổ đi theo Nội hái về nấu Dầu phong, nội nấu dầu rất nhiều và rất cực, nấu xong chia ra từng chai nhỏ, rồi đem chia cho bà con trong xóm. Rồi lại đi qua sân chùa, hái rau hái lá về phơi khô làm thuốc, làm xong để dành đó, hàng xóm cần thì mang ra tặng. Ngày đó ai cũng như ai, bệnh làm gì có tiền mà mua thuốc, nên những thứ nội làm tặng ai cũng quí.

Xóm mình ngày ấy "náo nhiệt" lắm, cứ vài ba ngày lại có đánh nhau, cứ mỗi chiều thì đá gà, đánh bài, rồi lại đánh nhau, nên phức tạp, cứ này xích mích nhà kia. Riêng nhà mình thì chưa từng xích mích ai, cứ mỗi lần ba giận quá muốn cãi nhau với hàng xóm thì Nội lại cản: “Thôi con ơi, kệ người ta đi”. Mình đi chơi bị người ta đánh, mẹ tức quá định cãi nhau, bà Nội cũng cản “ Thôi con ơi, nhịn chút có sao đâu”

Và anh em bà con mình lớn lên mỗi lần nhớ lại kỷ niệm thì lại nhắc nhau "slogan" sống của Nội :” Thôi con ơi, kệ người ta đi”

Nội không cho nhà mình sát sinh, sinh mạng nào cũng quí, nhà có nhiều kiến quá thì quét, nên đến tận giờ mình có thói quen không bao giờ giết kiến, hay gián, nếu thấy trong nhà thì chỉ quét đi thôi, đôi khi quét hay phủi mạnh quá cũng chết vài con, nhưng hỏng có cố ý 😊 nhưng muỗi là phải đập.

Mình hay kể cho con trai mình nghe chuyện ngày xưa mẹ thèm uống nước dừa lắm, ngồi chờ bà cố chặt, vậy mà chặt xong bà đem cho con bé hàng xóm làm mẹ khóc tủi thân. Nhưng sau đó về bà cố có dạy mẹ là " Lan nó nghèo, bố mẹ nó bỏ đi, đói khát, lúc đó Nội cho nó trái dừa nó mừng lắm, đỡ đói, còn con đâu có đói, con thèm thôi, vậy thì con ráng nhịn chút về Nội cho trái khác đâu có sao đúng không?"

Tuổi thơ mẹ là những ngày lẽo đẽo theo nội đi cho đồ ăn nhà người khác 😊rồi sau đó đến ngày rằm theo Nội lên chùa nấu cơm chay, nấu xong con nít được cho ăn, nhưng chỉ ăn vừa đủ không được ăn tham không được phung phí.

Nội còn hay cho tiền 2 anh em bị bệnh tâm thần trong xóm, cứ đi lang thang ngoài đường, cứ đến nhà mình là 2 đứa đó lại đứng ngoài cửa chơi, đợi bà Sáu ra cho 200 đồng mua bánh ăn, hồi đó mình sợ và giận lắm, tại Nội cho tiền nên tụi nó mới cứ ghé nhà mình hoài.

Ngày còn nhỏ cứ nghĩ, do Nội hiền quá, nên nhà mình hay bị người ta ăn hiếp, ước phải chi ông bà Nội và ba mẹ dữ hơn, mỗi khi bị mấy đứa ăn hiếp sẽ về méc Nội, Nội sẽ chạy ra bênh. Nhưng khi lớn lên rồi va vấp cuộc đời, mới hiểu để làm được như Nội, phải có một cái tâm trong vắt, không gợn chút bụi. chữ Nhẫn có thể khiến mình thiệt thòi và ấm ức tại thời điểm ấy, nhưng nó mang lại sự bình an cho mình về sau.

Mình không giống Nội, mình vốn là đứa rất nóng tính, kiểu người "Hòn bấc ném đi hòn chì ném lại" nên có một khoảng thời gian mình va vấp và bị cuộc đời quăng quật nhiều lắm. Phải rất lâu sau đó mình tĩnh tâm lại, chịu nhìn nhận lại mình, thấy được mọi điều xảy ra trong cuộc sống đều có nguồn gốc từ chính suy nghĩ và cách mình cho đi, đồng thời chịu khó quan sát cuộc sống, quan sát những người xung quanh, thấy cuộc sống này vận hành như trò chơi bomerang." Sớm hay muộn rồi những suy nghĩ, lời nói và hành động của chúng ta sẽ quay lại với chúng ta với sự chính xác đến không ngờ.” - Florence Shinn, lúc ấy mới thấy thương và cảm phục Nội nhiều hơn

Người ta thường hay nói, mỗi người đến bên cuộc đời ta đều có lý do, đáng để ta học hỏi, và Nội như một người thầy của tuổi thơ, của ký ức, người đã mang lại nhiều kỷ niệm, bài học hay mà nhiều chục năm sau đó mới hiểu hết được ý nghĩa mà Nội muốn mình hiểu.

Mình viết bài này trễ quá, vừa lúc sắp hết hạn thi, hy vọng kịp và cũng mong đây như là một chút kỷ niệm để nhớ về Nội.
#mySHEro
#ThửTháchTháng3
#EsheepKitchen
#Thếhệbìnhđẳng
#IWD2021

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpTrong những câu chuyện hay thước phim về người Bà, thường mọi

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpTrong những câu chuyện hay thước phim về người Bà, thường mọi

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpTrong những câu chuyện hay thước phim về người Bà, thường mọi

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpTrong những câu chuyện hay thước phim về người Bà, thường mọi

#MặtTrờiTrongTôi #YêuBếpTrong những câu chuyện hay thước phim về người Bà, thường mọi