#Thửtháchtết2022#Đóntếtbiếtđủ#TếtxaxứTết Này Đủ Hay Không Đủ?

#ThửtháchTết2022
#ĐónTếtbiếtđủ
#TếtXaXứ

Tết này đủ hay không đủ?

Tết thế nào là đủ hả mọi người? Mình đã không ăn Tết ở nhà gần 20 năm rồi và mỗi năm cái đủ của mình nó là một kiểu khác, cũng không biết kể từ đâu.

Tại sao gần 20 năm mình không về nhà nổi một lần? Nhiều lý do lắm. Ngày xưa thì phải đi học này, phải thi này, không có tiền này… giờ không phải đi học nữa và có tiền rồi thì không nghỉ làm được này, trẻ con không được nghỉ học này, Covid này…

Vậy nên mình đã học cách biết đủ gần hai thập kỷ rồi. Và mình nghĩ rằng, dù ở đâu kiếm được bao nhiêu tiền dịp Lễ Tết con người ta cũng học cách biết đủ vì luôn có những người có nhà to hơn, có cành đào to hơn, có cây mai quý hơn, có hộp mứt xịn hơn, con tôm hùm to hơn… rồi những người sống chậm không ăn Tết nơi đông đúc xô bồ, họ nghỉ resort, ăn mứt Tết organic, hạt óc chó bọc đường, hạt đường bọc tinh thể kim cương…

Mình có một cô bạn thân, chúng mình ở kí túc xá cùng nhau từ năm 2003-2007, lúc tốt nghiệp trung học mình 20 tuổi, cô ấy 21. Cô ấy có lần tâm sự với mình rằng, mỗi lần ăn Mì Lẩu Thái cô ấy đều nhớ tới mình. Mình ăn MLT từ cái thời trong túi gia vị còn có hai con tôm khô bé tí xíu, mặc dù giá tiền rất rẻ, bất kể là ở VN hay ở Đức. Thế nhưng có lần mình viết thư cho bố mẹ như này: hôm nay con mua được hai gói MLT, một gói con ăn rồi còn để dành một gói đến Mùng Một Tết ăn sau. Nghe thật là khổ đúng không mọi người. Vấn đề không phải ở giá tiền gói mì, mà ở giá vé tàu để mua được hai gói mì ấy. Một cái vé tàu đi đến chỗ mua hàng rồi quay về nhà là 6€ - bằng tiền 3 con gà. Mọi người có thể nói là tranh thủ vé tàu đi mua thật nhiều để ăn dần đúng không? Nhưng sức con gái không thể vác nhiều và tiền cũng chia dè sẻn theo tuần, theo tháng, không thể bỏ ra một lúc mấy trăm để mua hàng hay vác đồ được. Học cách biết đủ là một kỹ năng sống cực kì cần thiết, để ăn Tết bằng gói mì mà vẫn thấy đó là hạnh phúc.

Những năm đầu xa nhà, mình không biết nhớ nhà và nhớ Tết là gì. Vì mình thích Tết 5 phần nhưng cũng sợ Tết 5 phần. Tết có nghĩa là 20-30 bài toán mình phải làm cho cô giáo, Tết có nghĩa là khách đến nhà sẽ hỏi mình học có giỏi không? Tết có nghĩa là rửa rất nhiều bát, có khi còn rửa bát bằng nước lạnh ấy. Tết cũng có rất nhiều niềm vui giả trân như là tiền mừng tuổi chẳng hạn, cầm một nắm trong tay nhưng cuối cùng là “để mẹ giữ" hoặc một hộp mứt màu xanh đỏ rất hấp dẫn nhưng cuối cùng cũng chỉ được ăn mứt sen vì “bẩn lắm đừng ăn".

Nhưng về sau này, khi xa nhà cái mình nhớ da diết là những số báo Tết. Mình cảm tưởng những gì hay nhất, xuất sắc nhất mới được in lên số Tết. Mình đọc tất cả những tờ báo Tết có trong nhà, từ Nhi Đồng tới Nhân Dân, không bỏ qua một tờ nào, thậm chí đọc hết cả quảng cáo luôn. Mình cũng rất nhớ những ngày giáp Tết, rất vui và háo hức, niềm vui nghỉ học lúc ấy nó vẫn lấn át nỗi sợ phải làm bài. Lúc ấy có những cô chú tới nhà mình chúc Tết sớm để còn về quê. Những hộp mứt, những phong kẹo, những cành đào đầu tiên, nếu mình may mắn thì đó cũng là những bao lì xì bố mẹ không bao giờ biết tới. Mình cũng thích ngắm những xe hoa đi qua cổng nhà mình để vào chợ nữa. Nhiều sách văn mẫu sẽ tả là những cái xe này có mùi hoa thơm ngào ngạt, nhưng không, mình không thấy những chiếc xe ấy thơm, những chiếc xe ấy màu sắc rực rỡ nhưng lại tỏa ra một mùi giản dị. Mùi hăng của lá hoa cúc, mùi đằm đặm của đất, mùi ẩm ướt của những miếng giấy báo quấn quanh hoa hồng, mùi chua chua của chiếc khăn mùi xoa cô bán hàng quấn tóc, bịt mặt… Rồi Tết đến những chuyện giật gân nó cũng không phải là cướp của giết người nữa, nó là dùng keo 502 gắn hoa trà lên cành củi, gắn quả lựu lên cây quất, là những cây tăm ghim trong bó hoa hồng :))

Mình cũng rất thích đi chúc Tết. Lúc ấy mình sẽ được ăn mứt xanh đỏ mà bố mẹ xuề xòa cho qua, mình sẽ được chiêm ngưỡng những thứ của ngon vật lạ, kỳ hoa dị thảo mà nhà nào cũng chưng ra dịp Tết. Có lần nhà hàng xóm không mua được vé về quê, quay ra chợ không còn đào quất, “chỉ mua được ba cành hoa ly cho có không khí" nhưng đứa trẻ trong mình rất ganh tị với nhà ấy, giá như nhà mình cũng có hoa ly chơi Tết như nhà người ta. Rồi có nhà có một chậu hoa thuỷ tiên nở hoa đúng Mùng Một, có chậu đỗ quyên mang từ Đà Lạt ra. Có nhà mua được bịch trà túi lọc, rót ra 5 tách nước sôi rồi cầm túi trà nhúng một vòng, mỗi tách một tí rồi cả chủ cả khách xuýt xoa uống cốc trà Tây xịn sò. Có nhà Tết đến không mời khách giò chả, lại mang ra dăm bông để nhắm rượu. Quào! Lắc xơ ry là đây chứ đâu, sành điệu là đây chứ đâu :))

Quay lại với nước Đức lạnh lẽo. Có những năm mình không ở gần người Việt Nam và chưa có smartphone để chơi FB 25/24 thì mình toàn quên Tết mọi người ạ. Có năm bố mẹ gọi điện sang mới biết là Tết. Có năm đón Tết cùng bạn Trung Quốc xong hôm sau mới là Tết VN. Nhiều khi đãng trí và lơ ngơ nó cũng là cái phúc, nó làm mình không có dịp để buồn.
Trong những lần nhớ ra Tết, mình luôn nghĩ lại những cái Tết kiểu “nhà người ta" rồi sắm sửa và an ủi bản thân. Có lần mình mua chậu hoa thuỷ tiên chơi Tết, có lần mua cành hoa ly, có lần chơi sang đi ra hàng ăn sờ tếch, dăm bông rồi nghĩ bụng “Tết có mấy ai được ăn cơm Tây". Và đặc biệt Tết nào mình cũng chơi sang 1 cốc nước sôi 1 túi trà mọi người ạ :)) Thậm chí có những lần, mình làm chuyện sai trái, gắn hoa mai giấy lên cành cây thật. Lưu manh là đây chứ đâu.

Khoảng hai năm gần đây thì mình làm blog, Tết và giáp Tết là dịp tạo content, tương tác này kia. Mình đã lên kế hoạch là làm mâm cỗ có món khổ qua pha ke xa xứ, miến gà mái nấm rừng mùa thu, gà không chân ngâm nước mắm mùa đông… nói chung là một mâm cỗ to, viral, sáng tạo hài hước rồi mình sẽ bùng nổ followers rồi nổi tiếng khắp Việt Nam, kiểu thế.

Nhưng viral nó có viral dít, viral dát. Ba tuần trước Tết mình đã viral theo một cách vô cùng đặc biệt mọi người ạ. Mình cũng không nhiễm covid omikron như số đông, thế thì nó lại mainstream quá. Cơ thể mình nó đã chọn một căn bệnh quái đản để nhiễm và mình tới giờ vẫn chưa tìm được bài viết nào tiếng Việt về nó nên mình đã phải tự viết một bài dài - tuy thế không liên quan đến Bếp nên mình xin phép chỉ chia sẻ link thôi mọi người nhé.

https://www.facebook.com/pthaovu/posts/4782572241827700

Mình bị cúm mắt vô cùng mệt và phiền toái, mất thị lực tầm 1 tuần và lúc ấy mình chỉ nằm khóc trong đau đớn vì bệnh này không có thuốc chữa, chỉ đợi hệ miễn dịch làm việc để dần khỏi. Mình phụ thuộc hoàn toàn vào người nhà, bất đắc dĩ lắm mình mới đứng dậy dò đường để vệ sinh cá nhân, nhưng mỗi lần như vậy rất là đau. Mình cũng đã xui xẻo lây bệnh cho chồng và bây giờ bọn mình cố gắng hết sức để bé hai tuổi không bị bệnh giống bọn mình. Tuy thế sau hai năm covid thì chúng mình cũng đã hiểu thêm nhiều về cách ly, diệt khuẩn, tiệt trùng, rửa tay… đúng cách để bảo vệ sức khoẻ. Năm nay chỉ hi vọng Tết đủ sức khoẻ, chỉ cần cả nhà khỏi bệnh trước Tết là được rồi mọi người ạ, mình không cần đào, cần quất, cỗ Tết, content hay follower gì hết nữa, mình chỉ cần cả nhà có đủ thị lực nhìn thấy nhau ăn bữa cơm không phải nheo mắt là mình vui lắm rồi. Chỉ mong bật được cái đèn mà không ai phải đeo kính râm là có Tết.
Nếu mọi người thấy mình post content gì thì đấy là bài từ năm ngoái đấy. Chúc mọi người một năm mới mạnh khoẻ, mạnh khoẻ và mạnh khoẻ. Để bài khỏi trống trải mình xin up vài chiếc ảnh “không khí Tết" viral của nhà mình. À và nếu có ai chuyên ngành về mắt có thể cho mình biết bệnh mình tả trên link kia ở VN gọi là bệnh gì không ạ?

Yêu thương <3

####

#Ươmmầmvuimới #TếtSốngXanh
Mọi hình ảnh và nội dung bài viết tham dự
Thử Thách “Đón Tết Biết Đủ” đều thuộc bản quyền của
nhóm Yêu Bếp (Esheep Kitchen Family).
Các đơn vị truyền thông muốn chia sẻ thông tin vui lòng
liên hệ fanpage Admin Yêu Bếp để được hướng dẫn.