#YêuBếp #MặttrờitrongemNĂM 2020 CỦA BẠN CÓ GÌ?Từng khoảng khắc trong năm 2020 đều

#YêuBếp
#Mặttrờitrongem
NĂM 2020 CỦA BẠN CÓ GÌ?
Từng khoảng khắc trong năm 2020 đều khiến người ta khắc sâu trong tâm trí. Chưa bao giờ sự sống lại mong manh đến từng nhịp thở và nỗi đau chia ly trở nên ám ảnh đến như thế.
Em là Thanh. Một cô gái 22 tuổi giàu sức trẻ, đang khát khao về một tương lai thành công với công việc viết lách. Em tham gia “cuộc đua” công việc từ khi thực tập dẫu chưa cầm tấm bằng tốt nghiệp. Nhưng, em buộc phải dừng lại khi vừa chớm qua vạch xuất phát. Em mắc ung thư.
Giống như rất nhiều người trẻ khác, em chẳng bao giờ nghĩ đến một ngày căn bệnh này chọn mình. Công việc làm báo cho em cơ hội chạy nhảy ngoài đường, không phải gò bó 8 tiếng ì ạch trong văn phòng, trừ hôm nào bí đề tài. Em chỉ sợ thừa cân, béo phì nên chuyện ăn uống cũng không dám thả phanh. Rau, củ vẫn nạp vào đều đều cùng thịt, cá. Vậy mà đùng một cái, ung thư đến với em nhanh như làn gió.
Em nhớ như in ngày nhận kết quả sinh thiết sau phẫu thuật. Hôm ấy trời Sài Gòn âm u, mưa rơi lất phất. Em cùng mẹ đến bệnh viện buổi sáng. Sau một hồi chờ đợi hai mẹ con nhận lại cái hẹn vào buổi chiều. Em bắt đầu có dự cảm chẳng lành. Nếu tái khám bình thường, em không cần gặp trực tiếp trưởng khoa và càng không phải chờ kết quả sinh thiết.
Đúng như dự cảm, em nhận thông báo em bị ung thư xoang hàm. Bác sĩ động viên em và mẹ rằng bệnh em phát hiện sớm, điều trị kịp thời và đúng hướng. Không phải bệnh nhân nào cũng may mắn như em. Nước mắt em cứ thế lăn dài trên má. Đầu óc trống rỗng. Điều em cần làm nhất bây giờ là chuyển giấy tờ sang Bệnh viện Ung bướu TP.HCM để tiếp tục điều trị. Và đó là nỗi sợ lớn nhất mà em không dám nghĩ đến khi em phát hiện bệnh.
Những ai từng đến đây cũng sẽ có chút cảm xúc giống em. Ai cũng ngẫm nghĩ, cầu nguyện trong lòng em sẽ không bao giờ phải tới đó. Trước, em đến Ung bướu vì công việc, khai thác những câu chuyện lạc quan chiến đấu với ung thư. Và giờ đây, em đến đấy để tự em chiến đấu giành lại sức khỏe, giành lại cuộc sống bình thường.
Em mất 1 tháng để hoàn tất thủ tục cho xạ trị. Ca phẫu thuật trước đó đã lấy đi 3 phần 10 sức khỏe của em. Nhưng các bước điều trị tiếp theo là cần thiết bởi tế bào u rất dễ tái phát và lan rộng hơn.
Tia xạ đầu tiên vào ngày 3.8.2020. Mũi hóa chất đầu tiên vào ngày 4.8.2020. Em bắt đầu cảm nhận những thay đổi trong cơ thể. Những trận nôn ói kéo dài, quặn thắt ruột gan. Những chán trường khi nhìn thấy hay ngửi thấy bất kì thứ gì. Em khác em của lúc trước quá. Em trở thành đứa con gái bé bỏng của mẹ để mẹ làm thay em tất thảy những sinh hoạt cá nhân hằng ngày.
Tuổi 22 đầy nhiệt huyết và sức trẻ. Em đang cháy em với công việc và những khát khao cho tương lai. Nhưng em buộc phải kìm nén lại tất cả hay đúng hơn là không còn đủ sức để làm tiếp. Năm 2020, em tròn 22 và phải chiến đấu để con số ấy vẫn còn tiếp nối được.
Năm 2020 đã qua. Năm mà người ta gọi vui là “năm Covid”. Đầu năm, giữa năm rồi cuối năm xoay mòng trong cái vòng bùng dịch - dập dịch - hết dịch. Sự gần gũi, sum vầy lại trở thành mối nguy hại chết người. Và một phút lơ là, chủ quan khiến hàng triệu người điêu đứng.
Em cũng kết thúc cuộc chiến của mình trong năm 2020. Sau 6 tháng điều trị, những đau đớn thể xác qua đi và những đấu tranh tinh thần vẫn còn đó. Nhưng điều em trân quý là sự yêu thương bản thân nhận được.
Cuộc chiến của em hoàn thành được là nhờ sức của nhiều người trong đó, cả vật chất lẫn tinh thần. Hơn 20 năm cuộc đời, em không nghĩ em được nhiều người yêu thương, quý mến đến thế. Từng dòng tin nhắn, từng cuộc gọi, từng bình luận cổ vũ, động viên em cố gắng. Bạn bè chia sẻ bài viết, kêu gọi mạnh thường quân. Anh, chị em chung sức giúp em vượt qua khó khăn.
Những người bạn đã lâu không liên lạc, những người anh, người chị gặp nhau vài lần chưa có dịp thân quen. Những người em học chung trường, chung khoa đến cả những người em chưa một lần biết đến. Họ chia sẻ với em gánh nặng tài chính và khích lệ tinh thần chiến đấu. Chẳng nghĩ rằng cuộc đời này lại cho em những yêu thương tuyệt vời đến thế. Mỗi người một chút, thật thà rằng họ không có nhiều nhưng vẫn muốn giúp đỡ em. Không có gì trên đời quý bằng tấm lòng và sự giúp đỡ lúc khó khăn hết. Em khắc ghi điều ấy tận sâu trong trái tim và tâm trí.
Em mang ơn mọi người, mắc nợ xã hội. Một ngày không xa, khi bản thân vững vàng hơn, khỏe mạnh hơn em sẽ trả lại. Ân tình em xin giữ, bởi đó là sức mạnh để em chiến đấu và cuộc chiến này thì rất dài. Nhưng giá trị vật chất em sẽ chọn cách san sẻ lại cho những mảnh đời khốn khó hơn. Bởi em biết, những người giúp em không nghĩ gì đến nhận lại đúng những gì họ đã cho. Họ muốn em làm điều cao cả hơn thế và bản thân em cũng vậy.
Cô giáo của em nói rằng: Mỗi người chúng ta đều có được sự giúp đỡ khi cần. Từ gia đình, người thân hay bạn bè. Còn em bây giờ là xã hội, là cộng đồng chung tay giúp em. Điều đó không cần phải lăn tăn gì cả. Em sống, khỏe mạnh rồi thực hiện lại điều ấy. Câu nói ấy giúp em rất nhiều. Nó giúp em cảm thấy bớt áp lực, bớt gánh nặng hơn. Tiền với ai cũng vậy, để có được nó họ phải đánh đổi nhiều thứ lắm. Em đã đi làm, đã nhận ra điều ấy hoàn toàn đúng. Nhưng họ sẵn sàng sẻ chia với em, quý giá lắm nên em không được để nó trở nên vô nghĩa. mất giá.
Em cảm tưởng rằng mình đã rớt xuống vực và đang có hàng trăm, hàng ngàn sợi dây thừng thả xuống.
Rồi đồng loạt, tiếng hô kéo lên vang vọng xuống.
Em sống rồi.
Và giờ, em khỏe rồi.
Năm 2020 là một năm sóng gió nhưng chứa chan yêu thương.
Cảm ơn mọi người đã đọc chia sẻ của em. Hy vọng câu chuyện của em sẽ giúp mọi người cảm thấy lạc quan hơn khi đối diện với khó khăn. Bởi chắc chắn ở đâu đó vẫn có người yêu thương mình thật lòng.
#mySHEro #ThửTháchTháng3
#EsheepKitchen
#Thếhệbìnhđẳng #IWD2021

#YêuBếp #MặttrờitrongemNĂM 2020 CỦA BẠN CÓ GÌ?Từng khoảng khắc trong năm 2020 đều

#YêuBếp #MặttrờitrongemNĂM 2020 CỦA BẠN CÓ GÌ?Từng khoảng khắc trong năm 2020 đều

#YêuBếp #MặttrờitrongemNĂM 2020 CỦA BẠN CÓ GÌ?Từng khoảng khắc trong năm 2020 đều

#YêuBếp #MặttrờitrongemNĂM 2020 CỦA BẠN CÓ GÌ?Từng khoảng khắc trong năm 2020 đều