Gửi Tim Thương Mến Gửi Nam
Gửi Nam – em trai kém 19 tuổi của chị,
Trên thế giới này, biết bao nhiêu người có em trai, nhưng chắc không nhiều người có em trai kém tận 19 tuổi như chị.
Nam của chị, vừa là yêu thương, vừa là nỗi ân hận của đời chị.
Chị học năm nhất ĐH, biết tin mẹ có bầu em, chị trở thành một con người ích kỷ, hoặc chị vốn là người ích kỷ như thế nhỉ? Chị về nhà, cả nhà đang ăn cơm, có mỗi chị ăn xong rồi. Em trong nôi giật mình tỉnh giấc, chị vẫn dửng dưng, để mẹ phải bỏ dở bát cơm ra dỗ em. Chị cứ bỏ mặc không đoái hoài gì em như thế, đến một ngày được học bổng, chị dành tiền đi mua quà cho mọi người ở nhà. Mua đồ xong xuôi, chị định quay về thì nhìn thấy một cái áo len trẻ con rất xinh, chị chợt nhớ ra, mình còn có một đứa em nhỏ nữa, chắc nó mặc vừa cái áo đấy… Tết năm đó, em mặc áo len mới, lần đầu tiên chị bế em trên tay, chị mới nhận ra chị yêu em nhiều đến thế nào. Chiếc áo len em mặc từ khi 7 tháng tuổi đến lúc 2 tuổi. Rồi tất cả những bộ đồ chị mua sau này, em đều mặc mãi, ngắn tủn nhưng vẫn đòi mặc.
Nam 4 tuổi, chị bị ốm. Mẹ ra HN chăm sóc chị. Tối hôm trước, mẹ đã “trao đổi” với em rồi. Sáng hôm sau, em lại trở chứng: “Nam đau răng mẹ ơi, Nam cũng bị ốm nên mẹ ra đón chị về nhà rồi mẹ chăm cả chị và Nam có được không?”. Nhà mình gần đường sắt, mỗi lúc tàu đi qua, Nam sẽ hỏi: “Tàu ra Hà Nội phải không mẹ? Tàu ra Hà Nội đón hai chị về nhà đó.”
Nam đi học, hai chị về thỉnh thoảng đi đón em ở trường, cũng có khi đi họp phụ huynh cho em luôn. Bạn ở lớp hỏi ai đấy, em cười rất vui và tự hào “Chị của Nam đó, chị ở Hà Nội về, nhà Nam có hai chị ở Hà Nội lận”. Mỗi lần gọi điện, sau khi chào “Chị à”, thì say sưa kể bao nhiêu chuyện, rồi chốt lại bằng câu “Bao giờ chị về?”.
Chị về nhà, có thêm một cái đuôi nhỏ. Lúc ăn cơm em sẽ tranh ngồi cạnh chị, đi chợ, đi bà ngoại, đi chơi, đều đi theo chị, thích được chị chỉ bài, thích rủ chị chơi cờ tỷ phú và tối sẽ ngủ cùng chị. Đợt chị và anh rể về nhà, Nam không được ngủ cùng chị 2 hôm. Đến hôm thứ 3, trước khi chị đi, em ôm gối ra thỏ thẻ “Bố cho em ra ngủ cùng chị 1 bữa, sáng mai chị đi rồi”. Giao thừa chị không về nhà, em gọi điện bảo “Giá mà chị lấy chồng giống như anh Sơn (anh rể) lấy vợ thì tốt, anh với chị sẽ về nhà ta ăn giao thừa”.
Chị về nhà, chiều không thấy Nam đi thả diều. Em nói, “em ở nhà chơi với chị, bao giờ chị đi rồi em mới đi thả diều tiếp”.
Tết vừa rồi, sau 10 năm, chị mới đủ dũng cảm nói xin lỗi hai em trai của chị, vì thái độ ích kỷ lúc biết có các em trên đời. Việt bảo “Không có gì đâu chị” còn Nam thì “Quá khứ rồi, ta hãy chôn vùi nó đi”. Chị nghe xong vừa khóc lại vừa buồn cười. Sau rồi em chỉ thắc mắc, sao lúc đầu chị không thích bọn em, rồi sau đó chị lại thương bọn em. Nam à, ruột rà máu mủ, không bao giờ dứt bỏ được, đúng không em?
Nam à! Em là em út của anh chị, không phải là con nuôi như mấy bác ở xóm vẫn trêu. Nết học của em giống chị, nết ăn của em giống chị Trang, còn cái đầu to thì đích thị là em anh Việt rồi.
Nam à! Cảm ơn em vì đã trở thành em trai chị, dạy cho chị biết thế nào là tình yêu thương thật sự. Chị thật may mắn vì được là chị của các em.
Yêu thương em rất nhiều,
Chị.
#Hạnhphúclà
#Thửtháchmùahè
#YêuBếp
#EsheepKitchen
Bạn cần đăng nhập để thực hiện bình luận.
Nếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây